Chương 23

Từ nhỏ đến lớn, nhiều ánh mắt nhìn cô với vẻ xem thường, nghe quá nhiều lời nói xúc phạm nhạo báng. Đối với cô, vào đại học H chỉ mới bắt đầu. Ở trường trung học chỉ có cô thi đậu vào đây. Cô không nói, sẽ không có bạn học biết cô xất thân thấp kém, gia cảnh nghèo khó.

Vừa đến đại học H, làm quen với bạn cùng phòng mới – Hinh Vũ, Nhược Thanh và Giai Tuệ. Mọi người lập tức nhiệt tình làm quen, gia đình, quê nhà, thời thơ ấu…

Thu Hồng không có gì để nói. Nói ra tất cả những loại nhục nhã, chịu đựng để sống thường tồn tại trong những câu chuyện bi thảm của tác phẩm văn học để tìm kiếm những sự đồng tình. Trong cuộc sống thực, mọi người ở chung một phòng, mỗi ngày gặp mặt. Sự đồng tình thương hại cô không cần, những thứ khác càng không chào đón. Cho nên, chuyện của cô, không nói cũng được.

Thu Hồng biết, cô rất may mắn. Ba bạn cùng phòng lịch sự và thân thiện, vừa thấy đã biết hoàn cảnh gia đình tốt, được giáo dục tốt, bạn trung học của cô không thể so sánh nổi. Ngay từ đầu, Thu Hồng chỉ định giấu diếm gia cảnh. Cô hy vọng có thể quan hệ tốt với các bạn cùng phòng. Thế nhưng mọi việc không đơn giản giống như cô muốn.

Ngày đầu quen biết nhau, bốn người cùng đi căn tin số 3 phía tây đổi phiếu ăn. Hinh Vũ, Nhược Thanh và Giai Tuệ xếp hàng phía trước cô. Hinh Vũ và Nhược Thanh đổi 100 đồng, Giai Tuệ đổi 60 đồng. Thái độ của dì béo đổi phiếu cơm rất tốt.

Đến lượt, Thu Hồng chỉ đổi 10 đồng. Lập tức mặt dì béo nhăn như bà lão, miệng trề môi trách móc: “10 đồng cũng đổi, thật không ngại phiền.”

Mặt Thu Hồng đỏ lên. May mắn ba bạn cùng phòng đổi xong liền đi ra ngoài, đứng xa xa chờ cô, những người xếp hàng sau cô cô đều không biết. Một khắc đó, Thu Hồng nghĩ, về sau một mình đến đổi phiếu ăn.

Quen biết ngày thứ hai giữa trưa, bốn người đi ăn cơm. Hinh Vũ vừa mới bắt đầu ăn, đột nhiên phát hiện trong bát có lá bị sâu ăn lủng lỗ li ti hoảng sợ hét một tiếng, toàn bộ cơm đều không ăn. Nhược Thanh vì cùng một đồ ăn, không nói hai lời, cũng không ăn.

Thu Hồng nhìn thấy thật đau lòng. Là cô, ngay cả có sâu, lấy nó ra, những thứ khác ăn luôn. Một khắc kia cô nghĩ, về sau tốt nhất không cùng các bạn ăn chung, để tránh xấu hổ. Mặt khác, cô ăn rất tiết kiệm. Nếu bạn cùng phòng thấy cô ăn những món rẻ nhất, hơn nữa thường xuyên lấy ít, nhất định sẽ nghi ngờ.

Đêm hôm đó, các bạn cùng phòng gọi cô đi nhà tắm tắm rửa. Cô không chút suy nghĩ, lấy lý do từ chối. Đồ lót của cô rất cũ, rách thê thảm, sao có thể cho người ta thấy? Nhưng áo ngoài, cô cũng biết chất liệu, và đường may hoàn toàn không thể cùng các cô ấy so. Hơn nữa, mỗi ngày các cô ấy đều thay đổi những kiểu dáng khác nhau. Không giống cô, tới tới lui lui chỉ có vài bộ, tạo ra cảm giác nghèo khó.

Buổi chiều ngày thứ ba sau khi quen nhau, tập quân sự xong trở về phòng ngủ đi ngang qua căn tin, Nhược Thanh mua bốn lon nước ngọt.

Mọi người đều trả tiền. Nhược Thanh kiên quyết không cầm, nói: “Hôm nay tớ mời.”

Hinh Vũ và Giai Tuệ vui vẻ thu lại tiền, nghĩ thầm lần sau mình mời cũng được.

Thời điểm này, Thu Hồng thực sự hiểu ra, cô cùng các cô ấy không giống nhau, về sau cô cần đi lại một mình.

Ngày đó về sau, cô bắt đầu lẻ loi đơn độc đi lại.

Qua vài ngày, khi về phòng, đứng trước cửa nghe được Nhược Thanh và Hinh Vũ nói chuyện:

Nhược Thanh nói: “Cậu có phát hiện tính cách Thu Hồng có chút kì lạ hay không?”

Hinh Vũ nói: “Cô ấy như vậy sao coi là kì lạ? Tớ cảm thấy đó là kiêu ngạo.”

“Cậu cái gì cũng nghĩ theo hướng tốt.” Nhược Thanh không cho là đúng, “Cô ấy đối với chúng ta lúc nào cũng phòng vệ, không muốn cùng một chỗ với chúng ta. Hơn nữa, cô ấy cái gì cũng không muốn nói, không hề ngay thẳng.”

“Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Có người hướng ngoại, có người hướng nội. Hơn nữa, chúng ta không quen thuộc.”

“Nhưng, chúng ta sẽ ở một phòng ký túc cùng nhau năm năm, chẳng lẽ không nên thân thiết như chị em?”

“Ai nói mọi người trong phòng đều phải là bạn thân của nhau? Mọi việc không thể miễn cưỡng.”

Nhược Thanh không nói lời nào.

“Thực ra, cô ấy có ý chí mạnh mẽ, tớ rất khâm phục.” Hinh Vũ nói rất chân thành. Tập quân sự vất vả như vậy, Thu Hồng còn có thể kiên trì dậy sớm mỗi ngày học vẽ. Cô không làm được.

Nhược Thanh đồng ý, “Đúng vậy. Cô ấy có tính cách kiên nghị, tớ và cậu không thể sánh bằng.”

Ngoài cửa Thu Hồng xúc động nghe được. Đúng, sống giữa nghèo khổ đói rét, cô rèn luyện được ý chí kiên cường. Những năm gần đây, mỗi ngày sáng sớm vừa mở mắt, cho dù trời rét lạnh, cho dù ngủ có đủ hay không, dù thứ hai hay thứ bảy, cô đều bắt mình lập tức rời giường. Mỗi ngày cô cắn chặt răng, vất vả chăm chỉ. Cô không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính mình. Ai cho cô tư cách để yếu đuối nhu nhược?