Đã gây ra tổn thương, dù xin lỗi cũng không thể bù đắp lại. Cô muốn chạy trốn. Đối với cô mà nói, đó là cách đơn giản nhất. Nhưng cô biết rõ cô không thể. Làm như vậy chỉ có thể tạo thành những tổn thương lớn hơn. Hiện trong lòng cô đã hối hận không chịu nổi. Nếu lại tổn thương anh lần nữa, cô tuyệt đối không muốn.
Hai người cứ như vậy đứng đối mặt nhau, bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như dừng lại.
Mạnh Phi đang đợi Hinh Vũ rời đi. Anh hy vọng cô mau mau rời đi. Mấy năm nay gặp qua vô số ánh mắt khác thường - đồng tình, thương tiếc, ghét bỏ, sợ hãi, chán ghét…Anh đã sớm không thèm để ý. Nhưng mà, không biết tại sao đêm nay nhìn đến sự sợ hãi trong mắt Hinh Vũ, anh vẫn đau lòng không thôi.
Thật kỳ lạ, không phải đã sớm không quan tâm đến hay sao? Huống chi cô là người con gái Thượng Đông thích. Đối với anh không có liên quan gì. Tại sao anh lại quan tâm? Chẳng lẽ anh để ý đến cô gái này? Anh, để ý, cô gái này? Anh thầm giật mình. Điều đó không có khả năng. Không, có thể, có thể.
Hinh Vũ đứng bất động, cũng không nói lời nào.
Mạnh Phi không biết vì sao cô còn chưa đi. Anh đã nói Thượng Đông đang ở phòng học chuyên ngành. Anh là người được giáo dục vô cùng tốt. Anh duy trì sự im lặng. Đứng. Đợi cô.
Hinh Vũ lo lắng mở miệng: “Em, em có thể uống chén trà rồi đi không?” Giọng nói rất nhỏ.
Mạnh Phi nghe thấy. Nhưng không hiểu.
“Em lạnh quá.” Nhìn bên đùi phải anh trống không, cô cảm thấy vừa đau lòng, trái tim vừa lạnh giá.
Mạnh Phi còn đang ngẩn người.
“Em cũng thích trà hoa lài” Vừa rồi cô đi vào đã ngửi thấy trong không khí phảng phất mùi hương của trà lài.
Mạnh Phi chậm rãi khôi phục lại tinh thần. Cô muốn uống trà? Ở trong này? Ngay bây giờ?
Anh nhìn về phía Hinh Vũ. Vẻ khϊếp sợ trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất, hiện tại chỉ còn bình thản, ôn hòa, ánh mắt như thường ngày rõ ràng sạch sẽ, không một tia khác thường. Không có một chút ghét bỏ, mà có rất nhiều khẩn trương đau lòng, còn có hối hận khổ sở. Kỳ thực anh vừa rồi có chú ý đến vẻ mặt cô chỉ có khϊếp sợ ngoài ra không có cảm xúc nào khác.
Tim Mạnh Phi run lên mãnh liệt. Muốn nói gì đó, do dự một hồi, cuối cùng lại thôi. Chống nạng từ từ đi tới.
Anh đến bên cạnh bàn nhẹ nhàng buông nạng trái, chỉ chống nạng bên phải. Lấy cái ly, bỏ trà vào ly, rồi đổ nước sôi vào. Sắc mặt anh bình tĩnh, trong lòng lại run rẩy không ngừng.
Hinh Vũ nhìn anh nhàn nhã làm những việc này. Rõ ràng, anh đã cố gắng cân bằng lại bản thân, thân mình tựa hồ có chút cứng ngắt, tay cũng vẫn còn hơi hơi run. Cô đã rất nỗ lực để không lên giúp đỡ. Nhìn phần chân bị cụt còn lại được ống quần bao lấy, lòng cô lại đau buốt. Dời mắt đi.
Mạnh Phi pha trà xong, chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, cất kỹ nạng phải. Nhìn thấy Hinh Vũ còn đứng, liền nói: “Em ngồi đi.”
Anh không muốn cô thấy cảnh tượng xấu xí vụng về này, nhưng càng không muốn thất lễ. Cho nên, khi cô nói muốn uống trà, anh liền pha cho cô.
Ngồi xuống, rốt cục mới phát hiện trong lòng rất cảm kích cô không bỏ chạy, cũng không vào lúc anh rót trà mà nói: “Hay là để em làm.” Cô bé này, hiểu chuyện thân thiết như thế, khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Hinh Vũ nâng ly trà lên, nhìn lá trà chìm nổi, nhìn ly trà bốc khói khắp nơi. Nhìn Mạnh Phi ngồi chỗ đó, thần thái ôn hòa. Nhưng trong mắt nổi cô đơn và bất lực quá sâu, như thể sâu thẳm tận tâm hồn. Lòng của cô giống như bị thứ gì đó làm xúc động.
Mũi để gần ly trà, mùi thơm tươi mát thanh nhã của trà, theo khí nóng vấn vương bốc lên trên mặt cô. Cô ngẩng lên nhìn Mạnh Phi, nhẹ nhàng cười: “Thơm quá, cảm ơn anh.”
Giọng nói cô mềm mại, như gió xuân hiu hiu, như mưa phùn ẩm ướt. Khiến anh rất muốn nghe.
Mạnh Phi gật gật đầu. Ánh mắt của cô như nước suối trong suốt thấy đáy, không chứa một tia tạp chất. Không biết tại sao, anh có chút khẩn trương, không biết nói gì.
“Em cũng rất thích “yên tĩnh chi âm”.” Khi lại nghe đến câu “hello”, Hinh Vũ ý thức được Mạnh Phi bật chế độ lặp lại bài hát.
Mạnh Phi vẫn nhìn cô. Mặt cô trong suốt sáng long lanh, làn da vô cùng mịn màng. Ánh mắt anh dời đi, cầm lấy ly trà, làm khói thơm tinh khiết và ấm áp phun trên mặt. Trong lòng Mạnh Phi xuất hiện một cỗ lo lắng.
Hinh Vũ nói tiếp: “Lần đầu tiên em nghe liền thích bài hát này. Bài hát cho em cảm giác rất quen thuộc, như kiếp trước đã từng nghe qua.”
Mạnh Phi không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy nhìn cô. Lần đầu tiên anh nghe cũng có loại cảm giác này.
“Em thích âm nhạc mang tính nhẹ nhàng và vắng lặng. Nó sẽ mang anh đến một thế giới khác, nơi đó mọi âm thanh đều tĩnh lặng, thời gian lắng đọng, chỉ có chính anh.”