Chương 19

Vẽ vài nét, ngừng hồi lâu, lại vẽ vài nét rồi lại ngừng. Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua. Trải qua một hồi đấu tranh, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nói với Nhược Thanh: “Tớ không tìm được cảm giác, ngày mai vẽ tiếp. Đi về trước nhé.”

Cô rất nhanh trở lại khu ký túc xá, không chút suy nghĩ đi thẳng về kí túc xá phía Tây 4. Lẽ ra, Hinh Vũ không rụt rè như vậy. Vì Mạnh Phi quá trầm lặng, khí chất và tài hoa sâu sắc hấp dẫn cô, làm cô không biết làm thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô đến kí túc xá nam. Đúng vào thời gian tự học buổi tối, đa số mọi người ở phòng học chuyên ngành, ở lớp tự học hoặc thư viện nên khu vực kí túc xá rất yên tĩnh.

Lên đến lầu hai, từ cầu thang đi vào qua ba căn phòng là đến phòng 205.

Hinh Vũ đứng ở trước cửa, cửa đang mở, bên trong không có người. Cô đi vào.

So với phòng 703 lớn hơn một chút. Ngoài hai cái giường tầng, bốn cái bàn, còn có một cái bàn đồ họa. Trên giá sách có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, còn có tập tranh đang mở ra xếp chồng lên nhau. Trên bàn, bên tay phải có một ly trà. Trong ly khói vấn vương bốc lên.

Trong phòng tràn ngập âm nhạc, là nhạc của Paul-Simon và ArtGarfunkel – “The Sound of Silence” Đây là ca khúc Hinh Vũ thích nhất, giai điệu nhẹ nhàng trầm thấp, tựa như ảo mộng, ca từ cho thấy tâm sự đầy sự bất lực và bất đắc dĩ.

Hello darkness, my old friend,

I’ve come to talk with you again,

...

In restlessdreams I walked alone

Narrow streets of cobblestone,

...

Chào đêm tối, người bạn cũ của tôi,

Tôi đã đến để nói chuyện với bạn một lần nữa,

...

Trong những giấc mơ thao thức, tôi đi một mình

Trên con đường hẹp đầy sỏi đá,

…..

Ca khúc này Hinh Vũ nghe qua rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ giống như đêm nay, một chút ánh sáng mờ ảo, một cảm giác đột ngột của sự cô đơn. Ca khúc này làm trong mắt cô tăng lên một tầng sương mù âm ẩm. Đột nhiên phía sau có âm thanh “soạt soạt” rất nhỏ. Cô xoay người lại lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Mạnh Phi đứng ở trước cửa ra vào, dưới nách anh chống hai cây nạng. Bên đùi phải của anh vốn nên như chân trái thẳng tấp thon dài… Thế nhưng không có…Hai phần ba đùi phải bên dưới không có gì cả, ống quần được cuộn lên bên thắt lưng.

Hinh Vũ biết chân anh có tật, đi đường luôn dùng gậy chống. Đêm nay mới biết được anh bị tai nạn xe, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến lại nghiêm trọng như thế —–chân cắt cụt, phải đeo chân giả. Cảnh tượng trước mắt nhìn thấy thật sự là giật mình. Hinh Vũ khϊếp sợ đến mức không nói nên lời.

Tàn tật 10 năm, sớm đã thành thói quen. Chẳng qua là hàng năm đến ngày sinh nhật, Mạnh Phi cảm thấy đau đớn thống khổ, không thể thoát khỏi sự bàng hoàng cô đơn.

Vừa đi vệ sinh về, đi đến cửa phòng mới phát hiện bên trong có người. Người nọ xoay người, hóa ra là Nhậm Hinh Vũ! Hơn nữa…hơn nữa vẻ mặt cô đầy sợ hãi.

Mạnh Phi chấn động, đầu óc anh trở nên trống rỗng. Thật lâu sau, mới hồi phục lại tinh thần. Khó trách cô đối với anh thần sắc luôn bình thường, thì ra cô cũng không biết. Thực ra nếu cô hỏi, thì sẽ biết. Anh chưa bao giờ che dấu điều gì. Trong phòng ngủ, từ trước đến giờ đều không mang chân giả mà dùng nạng. Trong ký túc xá này, đặc biệt là nam sinh ở tầng này, đều nhìn thấy anh dùng nạng đi vệ sinh và phòng tắm. Thỉnh thoảng, do thời tiết hay nguyên nhân nào khác không thể thường xuyên dùng chân giả, anh cũng sẽ dùng nạng đi học. Chẳng qua là học kỳ này anh chưa từng dùng qua.

Anh chưa bao giờ cố che dấu, nhưng trong lúc vô tình làm cô sợ hãi như vậy, vẫn là cảm thấy bất lực không chịu nổi.

Hiện tại cuối cùng cô đã biết, biết cũng tốt. Chỉ là nhìn cô không biết gì cùng kinh ngạc như vậy. Trong lòng Mạnh Phi một chút đắng ngắt, một cơn đau đớn, hơn nữa là tức giận, xót xa, lạnh lẽo và không biết làm sao. Thực xin lỗi, anh biết cảnh này không tốt đẹp, anh cũng không muốn… làm em sợ hãi như vậy.

Anh muốn trốn tránh. Thế nhưng mà, phải trốn tránh như thế nào đây?

Trong lòng Hinh Vũ đã hãm sâu vào những rung động, ngơ ngác hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, cô nghe được tiếng tim đập hoảng loạn của chính mình.

Chờ cô hồi phục lại tinh thần, cảm giác đau lòng ùn ùn kéo đến vây quanh cô. Người ôn nhu có lễ, tao nhã cao quý như thế là người đàn ông đã từng trải qua nỗi đau đớn bao nhiêu.

Mạnh Phi ổn định lại tâm tình, khàn giọng nói: “Chắc là đêm nay Thượng Đông ở phòng học chuyên ngành.”

Hinh Vũ trấn tĩnh lại. Chẳng qua là, không biết nói cái gì cho phải. Nhìn nơi trống rỗng bên đùi phải anh, tim giống như có một bàn tay bóp chặt, không thể nào thở nổi.

Cô nhìn vẻ mặt phức tạp của Mạnh Phi, lộ ra vẻ chịu đựng, chua xót và đau lòng. Ánh mắt của anh ảm đạm, đau thương và bất lực. Hinh Vũ xót xa ân hận, ân hận chính mình thất thố như thế. Cô cực kỳ xấu hổ, xấu hổ vì mình đã tổn thương anh. Cô chán nản, chán nản vì hiện tại không biết mình nên làm cái gì bây giờ.