Tình hình ở phòng 205 phức tạp hơn. Văn Kiệt nói chuyện phiếm về hưởng thụ canh gà xem phim, một buổi tối thú vị. Triết Bình cảm thấy càng ngày càng gần gũi với Nhược Thanh, nên hết sức vui vẻ.
Thượng Đông vạn phần kích động. Khi báo danh vừa gặp đã thích, cuộc thi đêm đó gặp lại đã chung tình, đêm nay xem như hoàn toàn bị chiếm đóng.
Mạnh Phi cả đêm suy nghĩ về cô gái này, lần đầu tiên gặp cô, cảm thấy khuôn mặt cô có cái gì đó không giống với mọi người. Hiện giờ biết rằng cô ấy thực sự rất đặc biệt. Nhưng, tại sao, tại sao giống như đã từng quen biết, càng ngày càng sâu sắc?
Đêm nay nhìn Thượng Đông và cô vừa nói vừa cười, rõ ràng đã có cảm tình với nhau. Trong lòng Mạnh Phi cảm thấy vui vẻ thay cho Thượng Đông. Thượng Đông xuất sắc hơn người, lại là bạn thân nhất của anh. Hinh Vũ là người tao nhã, thanh khiết. Mạnh Phi tin rằng hai người họ bên nhau chỉ là chuyện sớm muộn.
Thấm thoắt đã đến tháng 11. Cuối thu, khí trời đã chuyển lạnh. Trong không khí, mùi thơm hoa quế đã phai nhạt dần.
Mỗi đêm đi ngang qua phòng học chuyên ngành 3, Hinh Vũ đều sẽ nhìn vào trong một lần. Phần lớn cô đều thất vọng, Mạnh Phi thường không đến.
Chợt hân hoan, liền có một chút xúc động, muốn đi vào lẳng lặng nhìn anh vẽ tranh, giống như thưởng thức một bức tranh. Hoặc nói chuyện với anh. Không, không phải là chuyện về phác thảo hay không gian lập thể. Mà cô muốn hỏi anh, anh thích nghe nhạc gì? Đọc sách nào? Anh thích màu nào? Món ăn anh thích là gì?
Nhưng trong lòng cảm thấy ngượng ngùng, khó có thể tiến hành hành động.
Đêm đó tại phòng học chuyên ngành 8, Nhược Thanh lôi kéo cô đi gặp Triết Bình, cô ấy nói đi một mình rất xấu hổ. Vì thế Hinh Vũ đi với cô ấy.
Đến phòng học chuyên ngành 3, chỉ có ba người phòng 205.
Nhược Thanh lơ đãng hỏi: “Mạnh Phi đâu?.”
Triết Bình đáp: “Cậu ấy đêm nay không đến.”
“Tại sao?” Con gái phương bắc đúng là con gái phương bắc. Nếu là Hinh Vũ, sẽ không hỏi trực tiếp như vậy.
“Hôm nay là sinh nhật cậu ấy.”
“Phải không?” Nhược Thanh lập tức vui vẻ đứng lên, “Các anh sẽ tổ chức chúc mừng anh ấy đúng không? Có phải chờ đến cuối tuần làm không?”
Triết Bình liếc mắt nhìn Nhược Thanh, không lên tiếng, trong đầu không khỏi nhớ đến thời gian hai năm trước:
Vừa vào đại học H, mọi người trao đổi ngày sinh. Mạnh Phi chỉ nói sinh tháng 11, không nói cụ thể ngày nào. Nhưng Thượng Đông là trưởng lớp, được xem tư liệu mọi người, biết ngày sinh mọi người trong lớp.
Trước đây vào sinh nhật Mạnh Phi, Thượng Đông, Triết Bình và Văn Kiệt đề nghị tổ chức sinh nhật cho anh, không ngờ bị anh từ chối. Ba người bọn họ cố gắng lần nữa. Một mặt muốn cải thiện mối quan hệ tốt lên, một mặt cũng muốn thừa cơ hội này đi ra ngoài tụ tập. Hơn nữa, đây là sinh nhật người đầu tiên trong phòng ngủ bọn họ, mọi người muốn chúc mừng một phen, coi như mở ra truyền thống, về sau sinh nhật người khác cũng làm như thế.
Cuối cùng, Mạnh Phi không biết làm sao, đành thản nhiên nói: “8 năm trước, vào ngày sinh nhật của tớ, trên đường ra ngoài chúc mừng, xảy ra tai nạn xe cộ. Vì vậy sau này, tớ không còn tổ chức sinh nhật.”
Trong phòng ba người còn lại không biết nên nói gì. Bọn họ biết chân Mạnh Phi vì tai nạn xe mà ra, nhưng không biết lại đúng vào ngày sinh nhật của anh.
Vì thế trong ba năm nay, vào ngày sinh nhật Mạnh Phi, ba người họ nhất định sẽ đi thư viện hoặc phòng học chuyên ngành, chỉ để Mạnh Phi một mình trong phòng. Vì biết rõ anh muốn ở một mình.
Nhược Thanh nhìn vẻ mặt phức tạp của Triết Bình, tuy có chút không hiểu, nhưng vẫn hăng hái tràn trề nói: “Ngày mai em muốn gặp anh ấy, sẽ chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ.”
Triết Bình không muốn nói ra nhưng thấy Nhược Thanh hết sức phấn khởi muốn chúc Mạnh Phi sinh nhật vui vẻ như vậy, thở dài, hạ giọng nói: “Em không cần đi. Chân cậu ấy như vậy là vì tai nạn xe đúng vào ngày sinh nhật. Cho nên sau này cậu ấy không chúc mừng sinh nhật nữa.”
Nhược Thanh “A…” thật dài một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc.
Hinh Vũ trong lòng lại một hồi đau đớn. Nhìn anh đi đường vững vàng tao nhã thong dong, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy được đùi phải cứng ngắc. Thì ra đã từng bị chấn thương, lại còn vào đúng ngày sinh nhật. Xem ra vết thương cũ để lại di chứng. Không muốn chúc mừng sinh nhật, không lẽ cả đời đều không chúc mừng sinh nhật?
Trở về phòng học chuyên ngành, cô cầm bút vẽ tiếp. Nhưng cô rất nhanh phát hiện, làm thế nào cũng không thể tập trung tin thần được. Trong đầu cô luôn nghĩ hôm nay là sinh nhật Mạnh Phi. 20? Hay 21 tuổi? A, không biết bị tai nạn năm nào, bao nhiêu năm rồi không chúc mừng sinh nhật? Bây giờ anh đang làm gì? Một mình? Một mình trong ngày này, chẳng phải là càng đau khổ hơn sao? Tuy rằng họ không quen thân lắm, nhưng trong lòng Hinh Vũ vẫn đau đớn.