"Đương nhiên rồi." Chân Nguyên Bạch sợ hắn lại hỏi nhiều thử khác, đưa tay cắm ống hút vào sữa đậu nành, đưa tới bên miệng hắn, nói lời quan tâm: "Cậu mau ăn đi, đừng để đói bụng nữa."
Thời Bắt Phàm bị nhét ống hút vào mồm, hắn hút một ngụm, lông mày nháy mắt nhãn lại, Chân Nguyên Bạch đành phải đem cải ly rụt về, "Cậu, cậu không thích uống a?"
Thời Bất Phàm hỏi lại: "Trước kia tôi thích uống à?"
Làm sao tôi biết, tôi cũng chẳng phải là anh em tốt của cậu thật, tôi là "Chân Ngu Ngốc" mà!
Chân Nguyên Bạch chậm rủ rỉ nói: "Trước kia cậu thích mà, cậu một lần có thể uống đến năm ly mà không ngừng luôn."
Thời Bất Phàm: "..
Hắn hỏi Chân Nguyên Bạch: "Cậu thấy tôi rất ngu sao?"
Tròng mắt Chân Nguyên Bạch chuyển tới khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của hắn, theo bản năng cười, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy hắn nói: "Cut."
Chân Nguyên Bạch không dám không cút, cậu nắm lấy quai cặp sách trên người, vừa đi tới cửa, liền thấy một người quen thuộc đầy cửa đi vào.
Quý Diễm Bình là chủ nhiệm lớp bọn họ, mỗi một chủ nhiệm lớp đều có một đôi mắt nhìn thấu tất cả, đôi mắt của họ chỉ cần tủy tùy tiện tiện nhìn thoảng qua, là có thể nhìn thấu rất nhiều việc.
Nhưng hiện tại, mắt của Quý Diễm Bình mất đi hiệu lực. Cô không hiểu nổi sao hai học sinh có vòng quan hệ xa nhau như trời với đất tại sao lại ở cùng một chỗ. Thời Bất Phàm tính tình kém không thể trêu vào, Chân Nguyễn Bạch học sinh xuất sắc nhưng rất nhát gan, người sau tránh người trước như tránh rắn rết mới là biểu hiện bình thường.
Chân Nguyễn Bạch phản ứng lại trước "Em chào cô." Quỷ Diễm Bình nhìn thoảng qua Thời Bất Phàm đang bắt đầu gãi cổ, hỏi Chân Nguyên Bạch: "Sao em lại ở đây?"
Chân Nguyên Bạch ấp ủng nói: "Ngày hôm qua cậu ấy bị thương, là em gọi điện thoại cho xe cứu thương, cho nên buổi sáng liền đến xem tinh hình của cậu ấy.....
Thời Bất Phẩm dùng lại động tác gãi gãi cổ, ánh mắt Quý Diễm Binh tức khắc trở nên ôn nhu, cô tán thưởng gật gật đầu. Nghĩ thầm đứa nhỏ đúng là một học sinh gương mẫu, không chỉ thành tích học tập tốt, đức tỉnh lại còn rất cao thượng, với loại đại ma đầu như Thời Bất Phàm, không phải là học sinh nào cũng sẵn sàng giúp đỡ đâu. "Vậy em đang muốn đi về sao? Đến đây như thế nào thế?"
"Em đi xe điện tới." Chân Nguyên Bạch nhanh chóng nói, nói xong, cậu lại kề sát vào bên người cô giáo, nhỏ giọng giải thích: "Cậu ấy mất trí nhớ rồi, em sợ cậu ấy lần đầu thấy em sẽ khó chịu, nên đã nói em là bạn thân của cậu ấy."
Cậu có hơi sợ cô giáo sẽ lỡ miệng, nhưng đang ở trước mặt Thời Bất
Phàm, cậu cũng không dám nói quá nhiều, nhưng Quý Diễm Bình nghe một cái liền hiểu, ánh mắt nhìn về phía cậu trừ bỏ tán thưởng còn có kính nể.
Chân Nguyên Bạch đúng là đứa nhỏ ngoan có phẩm chất đảng quý, không chỉ giúp người làm niềm vui, còn xả thân lấy nghĩa, vậy mà còn muốn cùng với Thời Bắt Phàm làm bạn. Mà, hiện tại Thời Bất Phàm mất trí nhớ, đừng là thời điểm tốt có thể giúp hắn "Cải tà quy chính".
*Bỏ cái xấu xa theo cái tốt đẹp
Nàng gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Chân Nguyên Bạch, nhẹ giọng nói: "Bé ngoan, cô đúng là không nhìn lầm em."
Thời Bất Phàm là một học sinh "Không thể trêu chọc", không dám đυ.ng vào hắn đầu chỉ là những học sinh bình thường và những giáo viên đáng thương, mà còn có vị hiệu trưởng khốn khổ kia nữa kìa. Chỉ cần hắn không đi quá giới hạn, tất cả mọi người sẽ nhắm một mắt mở một mắt, hiện giờ tiểu tử này mất trí nhớ, nếu có thể nhân cơ hội này ngoan ngoãn học tập, không chỉ toàn bộ học sinh và giáo viên mà đến cả mười tám đời tổ tông của họ cũng sẽ cảm kích Chân Nguyễn Bạch.
Dù sao Thời Bất Phàm với mấy học sinh hư khác cũng không giống nhau.
Chân Nguyên Bạch hoàn toàn không biết bản thân đã được ủy thác trọng trách vô cùng cao cả, cậu chỉ cho rằng Quý Diễm Bình đang bảo cậu thật ngoan, mặt cậu hơi hơi đỏ lên, chột dạ rũ xuống đầu: "Em đi về trước đây, em chào cô ạ"
"Ừ, đi đường cẩn thận chút nha."
Nhìn thấy học sinh ngoan đã rời đi, Quý Diễm Bình chuyển qua đối mặt với Thời Bất Phàm, bỗng nhiên cả kinh: "Em bị gì vậy?"
Cả mặt và cổ của Thời Bất Phàm đều đỏ lên, mày nhíu chặt, cô vội vàng chạy đi tìm bác sĩ, sau một hồi kiểm tra, thì biết: "Dị ứng đậu nành, cái này cậu cũng quên rồi à?"