Chương 4.3



Đúng lúc này, điện thoại của Thời Bất Phàm đột nhiên vang lên, chiếc điện thoại bị hắn đè dưới cánh tay, Chân Nguyên Bạch cũng không dám đến xem là ai gọi đến, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện đó là ba mẹ hắn.

Điện thoại rung mãi đến khi tự tắt cũng không thấy Thời Bất Phàm bắt máy.

Cảm giác nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Chân Nguyên Bạch bị đánh nát, nét mặt u oán, ngay sau đó, điện thoại của Thời Bất Phàm lại kêu lên, lòng Chân Nguyên Bạch bay lên, nói: "Này, cậu xem thử ai gọi đến đi."

Dưới sự khuyên bảo của cậu, Thời Bất Phàm cuối cùng cũng động đậy, đưa tay sờ soạng khắp nơi, rồi cầm điện thoại, nhìn thoáng qua người gọi rồi nhận cuộc gọi đến, tiếp tục nằm trên giường nói với giọng khàn khàn: "Gì?"

"Thời Ca, tao nghe nói người hôm qua được xe cấp cứu đưa đi là mày à? Mày bị làm sao đấy?"

Thời Bất Phàm tặc lưỡi một cái, liếc mắt nhìn Chân Nguyên Bạch một cái, nói.

"Mày là ai?"

"Tao là Khâu Tinh này! Này mất trí nhớ đấy à?"

"Đoán đúng rồi." Thời Bất Phàm tìm được chút cảm giác quen thuộc qua lời nói của người bên đầu kia điện thoại, hắn ngồi thẳng lại, tay cầm điện thoại, mắt luôn nhìn Chân Nguyên Bạch đang cố giữ bình tĩnh, nói.

"Mất trí nhớ rồi, tao đang ở chỗ anh em tốt của tao này."

"Đùa à? Mày mất trí nhớ thật à?" Đầu kia điện thoại hình như không chỉ có một người, một giọng nói khác xen vào.

"Tao là Minh Mạch này, mày còn nhớ tao không?"

"Không nhớ."

"Từ từ đã, mày còn đứa bạn nào à? Không phải chỉ có tao, Khâu Tinh với Diệp Liêm thôi à?"

"Chết tiệt! Thằng chó nào nhân lúc Thời Ca mất trí nhớ mạo danh chúng ta đấy? Để tao gϊếŧ nó!"

Chân Nguyên Bạch nuốt nước miếng, theo bản năng xoay người cầm bút, đối mặt với bài thi đầy chữ, mắt lại cứ liếc ngang liếc dọc.

Khâu Tinh, Minh Mạch, Diệp Liêm, Thời Bất Phàm làm chuyện xấu gì cũng là cả bọn cùng làm, thành tích học tập thì kém lại vì đi theo Thời Bất Phàm mà được cùng vào lớp chọn của khối, mấy người này đến giáo viên còn dám đánh, hơn nữa ai cũng cao to, Chân Nguyên Bạch cầm cốc trà sữa chưa uống xong của mình, dùng sức hút một ngụm to, tay run run cầm khăn giấy lau miệng.

Cậu bắt đầu ý thức được cái kế sách khẩn cấp được nghĩ ra này của mình sai sót đến mức nào, mấy người kia với Thời Bất Phàm chỉ cần mỗi người tát cậu một cái thì cậu cũng đánh đến tơi tả.

Thời Bất Phàm liếc mắt nhìn cẳng chân không tự chủ mà run rẩy của Chân Nguyên Bạch, ánh mắt như suy nghĩ gì đó, hắn thản nhiên nói. "Tao gửi định vị cho chúng mày rồi, đến đây đón đi."

Định vị?!

Trái tim Chân Nguyên Bạch bị dọa cho nhảy ra khỏi l*иg ngực, định vị gửi một phát thế thì chẳng phải bốn người không thể đυ.ng đến nhất của trường đều biết nhà cậu rồi sao? Đến lúc Thời Bất Phàm nhớ lại rồi đến tìm cậu theo định vị thì sao?

Thời Bất Phàm dừng cuộc gọi, rũ mắt nghịch điện thoại, vừa mở WeChat ra thì Chân Nguyên Bạch đột nhiên mở miệng

"Cậu, cậu không được phát định vị."

"Tại sao?"

"Bởi vì... Bởi vì tôi không muốn họ biết nhà tôi." Nhân lúc trước khi hắn mở miệng nói gì, Chân Nguyên Bạch vội nói.

"Tôi là bạn thân của cậu nhưng với họ thì không, tôi với bọn họ không thân, chỉ... chỉ quen biết cậu thôi."

Thời Bất Phàm nhìn cậu một chút, nghĩ rồi nói

"Tôi giới thiệu cậu với họ là sẽ quen nhau thôi."

"Tôi không cần!" Chân Nguyên Bạch kháng cự, lại ấp úng giải thích: "Chúng, chúng ta đều có các mối quan hệ xã giao khác nhau... tôi đi theo các cậu có khi còn chẳng có gì để nói."

Thời Bất Phàm dùng lưỡi chọc bên má nhô lên, nói: "Có tôi ở đấy, cậu sợ cái gì chứ?"

"Không phải tôi sợ." Chân Nguyên Bạch phản bác, nghiêm mặt nói.

" Bọn họ cũng có biết quan hệ giữa chúng ta rất tốt đâu, hơn nữa, thành tích học tập của tôi tốt, các cậu ấy lại kém, nếu các cậu ấy biết, các... các cậu ấy sẽ tự ti."

Thật ra thì sẽ đánh chết cậu thì đúng hơn.

Thời Bất Phàm bắt đầu mơ hồ

"Thế tôi chơi thân với cậu hơn hay chơi thân với họ hơn?"

"Cậu tự nhìn mình xem, cao to đẹp trai, nói chuyện với ai cũng được, nên cậu chơi với họ hay tôi đều thân hết, nhưng họ không biết chúng ta chơi với nhau."

Thời Bất Phàm thích nghe nói thật, hắn sờ cằm, nghĩ nghĩ, nói: "Vậy ý của cậu là, tôi thân với cả hai bên?"

"Ừm." Chân Nguyên Bạch vò mép quần, nói: "Hai chúng ta... Lúc xác định quan hệ, đã nói sẽ giấu kín rồi mà, chỉ có chúng ta biết thôi, không được nói với ai."

Thời Bất Phàm như bắt ý gì từ câu nói của cậu, mí mắt giật một phát: "Chúng ta? Xác định quan hệ?"

Hắn nhìn lại khuôn mặt trắng nõn căng mịn của Chân Nguyên Bạch, trong đầu bỗng hiện ra ý nghĩ táo bạo.

Cái gọi là "anh em tốt" trong miệng Chân Nguyên Bạch có khi chỉ là nói thay cho một mối quan hệ nào đó do xấu hổ mà không dám nói thẳng.