Chương 4.1

Dù đầu Thời Bất Phàm có khâu vải mũi cũng không làm giảm đi chút cảm giác hung hãn nào.

Hắn xoay đầu về lại, rất tự nhiên chiếm giường của Chân Nguyên Bạch, giường 1m8 bị hắn nằm lên ngoại trừ những chỗ thân thể chiếm dụng thì những chỗ còn lại đều bị khí thế hung hãn của hắn bao phủ lấy, làm chủ nhân thật sự của chiếc giường kia - Chân Nguyên Bạch, chỉ có thể ngồi một cách hèn mọn trên ghế.

Lúc đặt đồ ăn, vì hiện tại Thời Bất Phàm đang bị thương, cậu từ bỏ ý định đặt lầu chua cay, thay vào đó đặt một ít đồ ăn thanh đạm, lúc đồ ăn được đưa đến, Chân Nguyên Bạch xuống ghế, lẻ dép đi lấy, trong lòng dâng lên cảm giác như làm nô dịch. Nhận xong cơm hộp, cậu đẩy của gọi em trai: "Ưu Tú?"

Chân Ưu Tú đang đeo tai nghe ngồi bên cạnh PS4 chơi game, đưa ánh mắt qua nhìn cậu, Chân Nguyên Bạch đưa cốc trà sữa mua cho nhóc.

"Cho em này."

"Anh để đấy đi" Cậu nhóc đưa ánh mắt về lại màn hình, Chân Nguyên Bạch đặt trà sữa ở bên cạnh, tiếp tục nói.

" Anh chỉ cho ít đã thôi, thời tiết này cho nhiều đá hơi lạnh."

Ánh mắt Chân Ưu Tú không rời khỏi màn hình, ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn nói.

"Cảm ơn anh nha." Chân Nguyễn Bạch vui vẻ, vừa lòng sờ sờ đầu em trai, sau đó xoay người trở về phòng đặt cháo mua cho Thời Bất Phàm ở tủ đầu giường, còn bản thân thì ôm trà sữa đi làm đề thi, một lát sau, phát hiện Thời Bất Phàm vẫn không động đậy, đành phải gọi hắn

"Thời Bất Phạm?"

Thời Bất Phàm ngủ đến tối tăm mặt mũi, Chân Nguyên Bạch định lay hắn dậy nhưng sợ hắn câu, đành phải tiếp tục gọi

"Thời Bất Phàm? Thời Bất Phàm?"

Thời Bất Phàm rốt cuộc cũng bị đánh thức, hắn nhãn mi không kiên nhẫn nhìn về nơi âm thanh phát ra, nhìn thấy một ngon tay tinh tế.

"À thì, đồ ăn được mang đến rồi, tí nữa đồ ăn nguội thì không ấn được nữa đầu."

Thời Bất Phàm xoay người ngồi dậy, mở bọc ni lông ra, bỗng nhiên nhắc mí mắt lên nhìn cậu: "Cậu bình thường toàn gọi tôi như vậy à?"

Chân Nguyên Bạch: "Hả???"

"Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, mà cậu lại gọi tôi bằng cả tên lẫn họ á?"

Thời Bất Phàm xúc một thìa cháo trắng đầy cho vào miệng, trong ảnh mặt uể oải còn mang theo vài phần nghi ngờ, Chân Nguyễn Bạch mờ mịt trong chốc lát, còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào thì liễn thấy Thời Bất Phàm bỗng nhiên liễm liễm môi, phía trên thìa nhựa hơi ráp, cửa môi hắn đến chảy máu, sắc mặt hắn trong nháy mặt càng ngày càng thổi, nói.

"Đổi cho tôi cái khác đi."

"Cậu không thể nói chuyện hẳn hoi được à?"

Chân Nguyên Bạch quát lớn với hắn "Nhờ người khác thì nên có thái độ tốt một chút đi."

Thời Bất Phàm nhìn cậu chằm chằm, Chân Nguyên Bạch ngừng lại một chút rồi đứng lên lấy cho hắn cải thìa khác.

Cậu xụ mặt đưa thìa, Thời Bất Phàm đưa tay ra lấy, nghe cậu hủ một tiếng.

"Nói không chừng nhà tôi có người mắc bệnh truyền nhiễm đó."

Thời Bất Phàm lại liếʍ liếʍ vết thương trên môi, không hé răng. Hắn bắt đầu ăn nhanh chóng, ăn xong đẩy hộp ra, với lấy khăn giấy lau miệng, rồi lại xoay người nằm xuống giường của Chân Nguyên Bạch, cả quá trình không phát ra âm thanh nào. Chân Nguyên Bạch Ngồi trên ghế duỗi cổ nhìn hắn.

"Nếu cậu không thoải mái thì đến bệnh viện đi, đừng có ngủ mãi thế"

"Câm miệng" Thời Bất Phàm hơi rống lên, Chân Nguyên Bạch cầm ly trà sữa hút một ngụm, yên lặng làm để thị.

Trong phòng phút chốc chỉ còn tiếng ngôi bút viết trên giấy, lúc yên tĩnh âm thanh này vang lên đặc biệt rõ ràng, hơi có cảm giác giống ASMR*, lông mày nhíu chặt của Thời Bất Phàm chậm rãi thả lỏng, chìm vào giấc ngủ.

(* ASMR là từ viết tắt của Autonomous Sensory Meridian Response, tạm dịch phản ứng cực khoái độc lập. ASMR chỉ cảm giác rùng mình ở đầu hay cổ sau khi tiếp nhận một số kí©h thí©ɧ như những âm thanh êm ái hay những đυ.ng chạm lặp đi lặp lại. Nhiều người cho rằng cảm giác rùng mình này rất thư giãn và có phần đê mê.Cái này tui tra chj gg chứ tui cx k bt nó là j nữa 😊😊😊)

Mỗi lần làm xong một bài Chân Nguyên Bạch đều ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhìn rất nhiều lần vẫn thấy Thời Bất Phàm giữ nguyên tư thế

nằm, cậu bắt đầu đứng ngồi không yên.

Ác danh của Thời Bất Phàm bắt đầu từ một lần đánh nhau với học sinh cấp ba trưởng bên cạnh, chuyện lớn đến mức lên bản tin xã hội.

Lúc ấy, ngoài học sinh giáo viên biết đến hắn thì cũng có rất nhiều phụ huynh biết, trong đó bao gồm Chân Bình Tân và Tần Anh. Chân Nguyên Bạch không còn tâm trạng làm bài nữa.

Cậu lại bắt đầu căng thẳng.

Nhờ ba mẹ phát hiện mình chơi cùng một học sinh hư, không biết họ sẽ nghĩ cậu như thế nào, nếu ba mẹ truy hỏi... Cậu nên giải thích thế nào đây? Miệng Chân Ưu Tủ rất kín, cậu cũng không sợ nhóc đi cáo trạng, nhưng nghĩ đến lúc bị ba mẹ tra hỏi là cậu lại thấy da đầu tê dại.