Chương 2

Chúc mừng năm mới!!! Trong quá trình đọc truyện nếu mọi người thấy có sai sót gì thì hãy cmt bảo mình nhé.

Cuối cùng anh từ tốn hỏi một câu, “Đây là do em viết sao?”

“Đúng vậy học trưởng, anh có thể giúp em sửa một chút được không… Cầu xin anh đó…”

Đối phương gửi một tin nhắn ngắn gọn tới, “…”

Ha ha ha, Đoạn Ngọc Vũ cười đắc ý, tuy cách màn hình nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra được biểu cảm cạn lời của Ân Tử Tấn.

Đây chỉ mới là khởi đầu thôi, trừ điểm của lão tử, hại lão tử phải quét WC một tháng, đi trễ ghi tên, bắt lão tử viết bản kiểm điểm 3000 chữ.

Ân Tử Tấn, anh chờ tôi tính sổ từng chuyện với anh đi.

Nhưng đương nhiên Ân Tử Tấn còn chưa thích đối phương đến mức nguyện ý dành thời gian sửa giúp cô.

Anh trực tiếp đem bản thảo anh dùng để tranh cử lúc trước gửi cho cậu, “Em xem qua đi, cần chỉnh sửa thì chỉnh sửa, rồi gửi lại tôi giúp em xem.”

Đoạn Ngọc Vũ nhướng mày, đây là muốn để cho Ngọc Ngọc Miêu tự sinh tự diệt? Sao có thể chứ.

Cậu cũng không tiếp tục quấn lấy Ân Tử Tấn, mà đi chơi game, tùy tiện viết viết xóa xóa vào bản thảo anh gửi, tỏ vẻ như bản thân đang làm việc nghiêm túc, sau đó đem bản thảo đặt lên đùi trắng như tuyết của mình, chụp một bức ảnh.

Đoạn Ngọc Vũ ngồi ở trên giường, chỉ mặc một chiếc quần đùi. Lộ da đôi chân dài, trắng hồng gần như không tì vết của mình, khiến người ta hận không thể bắt lấy đôi chân ngọc ngà này, hung hăng liếʍ toàn bộ từ mũi chân đến bắp chân.

Nhưng cố tình lại có một tờ A4 chặn trên đùi, che đi bộ phận nhạy cảm.

Đoạn Ngọc Vũ đem ảnh chụp gửi cho anh.

“Thật sự rất khó, học trưởng, anh giúp em được không?”

Chân trắng như tuyết chờ người đến xem, Đoạn Ngọc Vũ không tin Ân Tử Tấn không động lòng.

Quả nhiên, đối phương thay đổi thái độ ngay lập tức.

“Anh giúp em sửa qua một lần trước, em xem có chỗ nào không hài lòng thì nói với anh.”

Hừ, xú thẳng nam, lúc trước cũng nói là để anh sửa, nhưng nhìn chân xong, liền biến thành sửa qua trước, không đạt yêu cầu thì có thể sửa lại.

Thẳng nam, điểm mấu chốt của anh là đây sao?

“Đã sửa xong.”

Qua khoảng nửa tiếng, Ân Tử Tấn gửi ảnh chụp màn hình, nửa phần đầu của bản thảo diễn thuyết, đã không còn nhìn ra đây là bản thảo rác rưởi ban đầu cậu gửi nữa rồi. Đây căn bản là viết một bản thảo tranh cử mới, hơn nữ ngoài việc phù hợp với người phát biểu là con gái, xuất phát từ góc độ nghệ thuật, bản thảo này thật sự chạm đến lòng người, sức lôi cuốn vô cùng lớn, nhưng lại đơn giản chỉ là lấy dẫn chứng xung quanh bản thân.

Sửa xong cái gì chứ, chẳng thà anh nói đã viết cho tôi một bản thảo mới luôn cho xong.

“Oa~học trưởng thật giỏi~là cho em sao học trưởng… “Mèo nhỏ làm nũng””

Đối phương không nói lời nào. Viết xong chỉ chụp một nửa rồi gửi chứ không chụp hết, Đoạn Ngọc Vũ đã hiểu.

“Học trưởng~anh~anh muốn thế nào mới gửi toàn bộ cho em?”

Sợ Ân Tử Tấn không dám yêu cầu quá phận, cậu chỉ đành ra ám hiệu trước, tuy mấy câu trước đã đủ ám muội, nhưng Đoạn ngọc Vũ còn bỏ thêm dầu vào lửa, “Chỉ cần có thể thuận lợi tiến vào Hội sinh viên, chuyện gì em cũng chấp nhận.”

“Muốn xem chân.”

“Đem tờ giấy để sang chỗ khác, chụp lại một tấm.”

Đơn giản như vậy? “Có thể, anh còn yêu cầu khác không?”

Dưới sự ám chỉ nhiệt tình của Đoạn Ngọc Vũ, Ân Tử Tấn rốt cuộc cũng dám đối mặt với mong muốn của bản thân, “Có thể chụp thêm qυầи ɭóŧ vào không?”

“Có thể. “Mèo nhỏ thẹn thùng””

Hừ, Nghĩ cũng hay muốn học muội lộ qυầи ɭóŧ để cùng xem cả hai, thật đúng là da^ʍ dê.

Cũng may hôm nay Đoạn Ngọc Vũ chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ tam giác màu trắng, qυầи ɭóŧ nhỏ bao bọc lấy hai cánh mông cong vểnh, thít chặt lấy bắp đùi trông vô cùng sắc tình.

Đoạn Ngọc Vũ nhìn ảnh chân của mình, mềm mịn, ngay cả ngón chân tròn xoe hồng phấn cũng dính vào khung hình.

Nhưng cậu chỉ chụp một chút qυầи ɭóŧ ở phần háng, cũng chỉ dám chụp một góc nhỏ, chỉ chụp một chút như này thôi cũng đủ khiến lòng người ngứa ngáy.

Đương nhiên cũng không thể chụp nhiều hơn, nếu như Ân Tử Tấn phát hiện giữa hai chân em gái nhỏ có thứ gì gồ lên thì nguy mất?

Đoạn Ngọc Vũ cẩn thận kiểm tra lại ảnh chụp, chân dài thon thả thẳng tắp, cách màn hình muốn sờ cũng không sờ được, nghĩ đến lúc làʍ t̠ìиɦ giữ chặt eo, chân dài di chuyển theo từng nhịp ra vào, hoặc là đem hai chân đặt lên trên vai, mỗi lần bị đâm vào, chân nhỏ chỉ có thể di chuyển lung tung, khóc lóc xin ta.

Đm! Mặt Đoạn Ngọc Vũ cậu đẹp như vậy, chân làm sao có thể không đẹp không hoàn mỹ chứ.

Ảnh chụp không có vấn đề, có thể gửi. Nhưng gửi đi rồi lại không thấy đối phương trả lời.

“Làm sao vậy, anh không thích sao?” Đoạn Ngọc Vũ tỏ vẻ nghi vấn hỏi.

Từ thời điểm bảo cậu chụp cả qυầи ɭóŧ vào, trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra chọc thủng tấm màn cuối cùng, cả hai bên đều là người trưởng thành có suy nghĩ không đứng đắn thì cũng bình thường.

“Thích.” Đối phương nhắn một câu đơn giản trả lời Đoạn Ngọc Vũ biểu thị anh thích như thế nào, rồi lại bắt đầu bận rộn tiếp.

Thêm khoảng nửa tiếng, Ân Tử Tấn dường như đã làm xong, bản thảo hoàn chỉnh cuối cùng cũng được gửi qua cho cậu.

Đoạn Ngọc Vũ cảm khái người này cũng có vài phần năng lực, viết nhanh như vậy mà cũng có thể viết ra được một bản thảo hoàn mỹ như này, sau đó cậu cũng không có xem lại thành quả lao động của Ân Tử Tấn nữa.

Hôm nay đến đây thôi, ngon ngọt cũng không một lần phát hết được.

Học muội nên nói tạm biệt trước, đồng thời lưu lại hảo cảm tốt cho lần trò chuyện tiếp theo.

“Học trưởng thật giỏi nha, em đi học thuộc trước đây.”

“Lần sao muốn nhờ anh chỉ cho em kỹ năng diễn thuyết nữa. Học trưởng anh nói yêu cầu đi, em sẽ cố gắng làm. “Mèo nhỏ mê muội””

Nhưng Ân Tử Tấn lại hỏi ngược lại, “Em thường xuyên chụp loại ảnh này để trao đổi cùng người khác sao?”

Đoạn Ngọc Vũ cũng đã nghĩ đến việc anh sẽ nghĩ đến loại giao dịch kia, nhưng không nghĩ anh sẽ nói ra như vậy, liền nói luôn.

Cậu thậm chí còn hoài nghi Ân Tử Tấn vừa mới quay tay xong, nhưng cậu không có chứng cứ, không thể nói bậy.

“Không có, em chỉ làm như vậy với những người giống anh—— chỉ trao đổi với những người ưu tú~”

Anh rất ưu tú, nhưng nếu nói ưu tú giống người khác, thì không thể thỏa mãn hư vinh trong lòng ca ca, có thể khiến anh rung động.

Đoạn Ngọc Vũ cũng là thẳng nam, đương nhiên biết thẳng nam thích gì.

Hiển nhiên lòng tự trọng nam nhân của Ân Tử Tấn đã được thỏa mãn.

“Ừ, ngoan. Có vấn đề gì thì tìm anh là được.”

Hoàn toàn dùng thái độ dỗ trẻ con để nói chuyện.

Đoạn Ngọc Vũ bĩu môi, thời điểm anh muốn xem chân xem cả qυầи ɭóŧ của người ta, sao không thấy anh xem tôi là trẻ con.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

~o ( 〃, ▽, 〃 ) o

3 điểm cho thẳng nam

Đoạn Ngọc Vũ thất thần chơi game, trong lòng vạch ra kế hoạch làm thế nào mới khiến Ân Tử Tấn hoàn toàn chìm đắm.

Cậu cũng không hỏi luôn Ân Tử Tấn là có muốn hẹn hay không, cậu muốn tìm một lý do đứng đắn, chính là vì muốn phát triển thêm một bước.

Rốt cuộc thì cậu cũng không phải thật sự muốn yêu đương qua mạng với Ân Tử Tấn hay là làm bạn tình của Ân Tử Tấn.

Yêu đương qua mạng gì chứ, chẳng qua là muốn hội trưởng về sau nhìn thấy chim lão bà bị thương tâm tột cùng mà thôi sao.

Cậu không muốn nghiêm túc yêu đương với thẳng nam này, cậu chỉ muốn khiến anh ngày đêm nhớ thương cậu, hận không thể mỗi ngày đều gặp mặt.

Chờ đến lúc anh yêu cậu đến không thể dứt ra được nữa, thì cậu sẽ cho anh xem chim cậu, để anh biết chim lão bà còn to hơn chim mình.

Bảo đảm về sau mỗi khi anh ngủ chung với lão bà, đều mơ thấy lão bà khi cởϊ qυầи đều to hơn anh.

Từ lần đầu tiên xem chân, mỗi khi nói chuyện hai người đều bắt đầu với chủ đề người lớn.

Vì có thêm chủ đề để tiếp xúc, Đoạn Ngọc Vũ tìm hiểu các câu hỏi phỏng vấn của Hội sinh viên để tới thỉnh giáo Ân Tử Tấn.

Độ khó tăng lên, cái giá phải trả cũng tăng lên.

Theo sau hàng loạt câu hỏi, Đoạn Ngọc Vũ cũng gửi cho anh xem xương quai xanh, mắt cá chân, chân… Ngoại trừ tiểu huyệt cùng ngực cậu không có, thì mỗi bộ phận có trên cơ thể, cậu đều đã nửa hở nửa kín cho anh xem rồi.

Nhưng ngoại trừ hai ngày đầu thì Ân Tử Tân không còn kích động như trước nữa, thậm chí ảnh sắc tình cũng không chủ động muốn nữa.

Khi Đoạn Ngọc Vũ tìm anh, anh liền quay về bộ dạng lúc trước.

Muốn anh hỗ trợ cho cậu, thì phải gửi ảnh nhạy cảm.

Có qua có lại, nhưng Ân Tử Tấn trước sau luôn giữ vẻ bình tĩnh, phảng phất như làʍ t̠ìиɦ với Ngọc Ngọc Miêu cũng được, không làʍ t̠ìиɦ cùng cô cũng không sao.

Thậm chí bắt đầu từ ngày hôm qua, toàn bộ sự kiên nhẫn của anh với Ngọc Ngọc Miêu đều đã hao hết, hơn nữa chỉ đơn giản xuất phát từ sự lễ phép mà trả lời mấy câu.

Đoạn Ngọc Vũ bất mãn, rốt cuộc là không đúng chỗ nào, Ân Tử Tấn vì sao lại đột nhiên trở lên lạnh nhạt, thái độ thế này thì yêu đương kiểu gì?

Đoạn Ngọc Vũ cảm thấy cần kí©h thí©ɧ Ân Tử Tấn một chút, ít nhất phải làm rõ thái độ của Ân Tử Tấn, thái độ mấy ngày nay của anh khiến cậu khó lắm bắt được thái độ của anh với chuyện này là như nào.

Đoạn Ngọc Vũ đăng một bài văn diễn cảm lên tường.

【Khϊếp sợ! Bạn trai như vậy, quả thực là hình mẫu lý tưởng của mọi người.】

Hiện giờ chỉ còn chờ Ân Tử Tấn có đưa đến cửa hay không mà thôi.

Nhưng đăng cả một ngày, đến người mù cũng có thể thấy được, Ân Tử Tấn lại không có phản ứng.

Đoạn Ngọc Vũ nghĩ nghĩ, chủ động gửi một tin nhắn, “Học trưởng, hai ngày này anh bận lắm sao, hay tâm trạng không tốt. “Mèo nhỏ ủy khuất””

“Ừ” Ân Tử Tấn trả lời tương đối có lệ, đến dấu chấm cũng lười gõ.

Đoạn Ngọc Vũ thiếu chút nữa chửi tục, chỉ trả lời thế này? Xú thẳng nam không thể gõ thêm mấy chữ sao?

Mọi người đều là thẳng nam, chỉ là lúc cậu nói chuyện với mấy học muội, đều khiến mấy cô vui vẻ cả ngày, đơn giản chỉ cần không nhắn ừ, vậy sao, được, là được.

Đoạn Ngọc Vũ nhịn, thẳng nam vốn dĩ chính là kiểu khiến người khác tức giận, chỉ như này cũng không nhịn được thì làm sao câu được thẳng nam?

“Là do học trưởng của trường em, gần đây thổ lộ với em mấy lần.”

“Anh biết phiền như nào không, ảnh đại diện chính là em, Ngọc Ngọc quả thực có chút xinh đẹp. “Mèo nhỏ đắc ý””

Lúc này là nam nhân bình thường đều biết người ta đang muốn được khen phải khen phụ họa, nhưng Ân Tử Tấn rất lâu mới trả lời, “Tôi tra qua, không có giáo nghệ nào tên Cung Ngọc Ngọc, ảnh đại diện hẳn là không phải của cô.”

“Không có việc quan trọng gì thì đừng liên lạc với tôi.”

? Ngọc Ngọc Miêu tìm anh có thể vì chuyện chính sự gì, Ân Tử Tấn kém nói thẳng ‘nếu không tôi sẽ Block cô’.

Đoạn Ngọc Vũ tức đến mức thiếu chút đã chửi ầm lên, người này sao lại nghiêm túc như vậy, làm loại chuyện này còn đến trường người ta dò hỏi tới cùng?

Đoạn Ngọc Vũ hít sâu một hơi, cũng may không phải là vấn đề lớn gì, chỉ là không tìm được người tên Cung Ngọc Ngọc mà thôi, có thể cứu vãn được.

“Học trưởng, anh đừng tức giận… Người ta chỉ là không dám dùng tên thật, anh biết đấy, em đã gửi nhiều … Ảnh khỏa thân như vậy… Làm sao dám dùng tên thật.”

“Mèo nhỏ khóc lớn”

“Ừ.” Ngữ khí lãnh đạm này, không giống như bộ dạng đã tin tưởng.

“Nhưng ảnh thật là của em~ nói thôi có thể học trưởng sẽ không tin, vậy em sẽ gửi ảnh selfie cho học trưởng!”

“Thật sao? Chụp khuôn mặt, miệng mở ra, đầu lưỡi cũng lè ra.”

…Trực tiếp như vậy sao? Đây rõ ràng là tư thế cưỡng ép khẩu giao.

Quả nhiên, không có thẳng nam nào là không biếи ŧɦái, chỉ là anh không biểu hiện ra trước mặt người khác chỉ biểu hiện trước mặt cậu mà thôi.

Hơn nữa Ân Tử Tấn đối đãi với người không phải là chính chủ thật khác biệt, trước kia khi gửi ảnh chỉ gửi chân, bất kể ám chỉ nhiều như nào cùng lắm cũng chỉ bảo cậu chụp thêm qυầи ɭóŧ vào.

Hiện tại phải khen ngược lại, chụp tấm ảnh có mặt, còn phải vươn đầu lưỡi ra, càng quá đáng chính là không có ảnh chứng thực thì về sau đừng nghĩ đến việc tìm anh.

Nhưng không sao cả, Đoạn Ngọc Vũ sớm có chuẩn bị. Yêu đương với thẳng nam, chắc chắn phải chịu tra tấn bởi những câu hỏi, “Có đó không, muốn xem hàng” với “Không có ảnh chụp vậy bây giờ chụp luôn một tấm”.

Trên thực tế Đoạn Ngọc Vũ đang chờ anh nhắc đến, rốt cuộc cũng là hình mẫu lý tưởng, không nghiêm túc nhìn mặt sao có thể động tâm, Đoạn Ngọc Vũ không sợ Ân Tử Tấn muốn nhìn mặt cậu, chỉ sợ anh không muốn nhìn.

Đoạn Ngọc Vũ không trả lời ngay, mà đội tóc giả lên, bắt đầu trang điểm.

Trong gương là gương mặt diễm lệ câu nhân của mình, tuy những nét đặc trưng trên mặt cậu vẫn rõ ràng, nhưng chỉ cần không phải mẹ cậu, thì sẽ không ai phát hiện ra em gái xinh đẹp cùng nam nhân là cậu đây, là cùng một người.

Trong camera hiện lên hình ảnh người thiếu nữ xinh đẹp đang nhắm mắt lại, môi đỏ khẽ nhếch, đầu lưỡi phấn nộn hơi vươn ra, dừng ở trên môi.

Tách một phát.

Đoạn Ngọc Vũ cúi đầu xem ảnh chụp.





Cứu mạng. Thật sự vô cùng gợi cảm, rõ ràng không có lộ cái gì, mà sao lại thích gợi cảm như vậy chứ!?

Ngọc Ngọc Miêu xinh đẹp bất an mà nhắm hai mắt lại, nhìn kỹ có thể thấy nốt ruồi ở khóe mắt giống như đang run rẩy. Cậu có chút khϊếp đảm mà nhìn lưỡi phấn nộn dừng ở trên cánh môi, khóe miệng tràn ra một ít nước bọt.

Hàm răng trắng muốt, đầu lưỡi phấn nộn, như đang đợi người đến hung hăng cắm vào, thô bạo cắm vào rồi rút lại rút ra, lại giống như nam nhân của cô đã bắn xong, lè đầu lưỡi ra để cho nam nhân của cô kiểm tra xem cô đã nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ hay chưa.