1. Đang cãi nhau với bạn cùng phòng thì trúng nguyền rủa ngôn linh.
Đại học F, bên trong ký túc xá 519.
“Oa, đàn em, cậu thật lợi hại! Đánh xạ thủ như thế nào? Cậu dạy tôi được không?”
Lời khen này khiến Vương Trác Nhiên không khỏi lâng lâng nhếch khóe miệng. Trọng Tinh Minh đang đứng ở bên cửa ban công sửa lại quần áo để phơi, nghe âm thanh ngây ngô của cậu liền liếc nhìn qua, gương trên bàn Vương Trác Nhiên đang phản chiếu một gương mặt cười đến híp mắt.
Công bằng mà nói, Vương Trác Nhiên lớn lên không kém, ít nhất cũng đạt tới hạng mĩ nam của khoa, chẳng qua ngày thường cậu mang mắt kính quá dày, làm đôi mắt trông nhỏ đi nhiều, nhan sắc cũng theo đó mà bị ảnh hưởng. Giờ phút này, khuôn mặt thanh tú kia đang phủ kín du͙© vọиɠ không hề tương xứng với chủ nhân của nó.
Cô gái chơi game với Vương Trác Nhiên tên là Trần Đường, là đàn chị cùng khoa, eo nhỏ ngực lớn, mỗi khi Vương Trác Nhiên nhìn cô đều nổi ý da^ʍ một phen. Sau khi phát hiện Trần Đường cũng chơi game Vương Giả Vinh Diệu, Vương Trác Nhiên liền thường xuyên mời cô đánh đôi.
“Đàn chị, vị trí xạ thủ cần có khả năng nhận thức tốt, em không quá kiến nghị con gái chơi, chị support đi, ngoan ngoãn đi theo em là được.”
Vương Trác Nhiên cố tình đè thấp giọng, thở ra âm thanh trầm thấp gợi cảm vào micro. Cậu không biết chất giọng của mình vốn thiên về loại trong trẻo, nói như vậy ngược lại có vẻ chẳng ra gì, cực kỳ buồn cười.
Ý nghĩ thực sự trong lòng cậu chính là, con gái chơi game quá kém, đến hỗ trợ còn không tới chốn thì đánh xạ thủ làm gì.
Trọng Tinh Minh đúng lúc mở cửa ban công phơi quần áo ra, nghe thấy nhận xét này của cậu thì không khỏi cau mày.
Trần Đường khẽ trầm mặc, Vương Trác Nhiên không cảm thấy lời nói của mình có cái gì không đúng, còn tưởng cô đang bị ngắt kết nối do mạng trường quá kém, bèn vội vàng hỏi: “Đàn chị? Chị rớt mạng à?”
Không nhận được câu trả lời từ Trần Đường, Vương Trác Nhiên liền mắng: “Mẹ, cái mạng trường ngu ngốc này.”
Trò chơi vội vàng kết thúc, Vương Trác Nhiên gửi một tin nhắn WeChat tới cho Trần Đường, đối phương cũng không để ý đến cậu.
Vương Trác Nhiên không hiểu vì sao, tháo tai nghe ra ném mạnh lên bàn.
Theo dõi toàn bộ quá trình, Trọng Tinh Minh biết rõ còn cố ý hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không biết nữa, con gái hay như vậy.”
Vương Trác Nhiên tức giận đáp, đứng dậy đi đến bên cạnh Trọng Tinh Minh, nâng cánh tay khoác lên bờ vai hắn, lại nói tiếp: “Vẫn là đàn ông chúng ta lòng dạ rộng lớn.”
Cửa ký túc xá bật mở, Phong Vinh với mái đầu xanh rối bù bước vào, liếc nhìn hai người Vương Trác Nhiên và Trọng Tinh Minh đứng chung một chỗ, rồi đi về phía chỗ ngồi của mình.
Vương Trác Nhiên vốn muốn tiếp tục phàn nàn với Trọng Tinh Minh về việc con gái chơi game tệ thế nào, thấy Phong Vinh trở về, cậu bèn lập tức ngậm miệng, trở lại ghế ngồi của mình, đeo tai nghe lên ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Ký túc xá nam của đại học F đều là phòng bốn người, trên là giường, dưới là bàn. Vào ở ký túc xá 519 phân biệt có Vương Trác Nhiên, Trọng Tinh Minh khoa quản lý tài chính; và Phong Vinh, Lê Chính Dương khoa tài chính. Trọng Tinh Minh là trưởng ký túc xá, tuổi cũng lớn nhất, hắn thường là người chịu thương chịu khó quản lý cái phòng này, tính cách rất hiền lành. “Trưởng ký túc xá thật hiền huệ, nếu anh là nữ, em nhất định sẽ cưới anh làm vợ!” Vương Trác Nhiên đã từng nói như vậy với Trọng Tinh Minh.
Cảm giác tồn tại của Lê Chính Dương không cao. Hắn có thói quen ở sạch, điều thường xuyên nói nhất chính là kêu Vương Trác Nhiên thu dọn quần áo của mình, đừng giặt chung tất vì dễ sinh vi khuẩn.
Đàn ông giặt quần áo cần gì như vậy? Một chút khí thế cũng không có.
Vì hắn nhỏ nhất nên Vương Trác Nhiên cũng lười so đo với hắn.
Phong Vinh là phó hội trưởng hội guitar ở trường, còn có ban nhạc riêng của mình, thỉnh thoảng còn chơi nhϊếp ảnh gì đó, rất được nữ sinh hoan nghênh, là nhân vật nổi tiếng nhất ký túc xá 519. Ở trong mắt Vương Trác Nhiên, Phong Vinh là một kẻ thích thể hiện.