Chương 2: Con mẹ nó cậu bị bệnh à?

Mâu thuẫn giữa hai người rất sâu sắc, Trọng Tinh Minh muốn hòa giải cũng không được. Thời điểm năm nhất, Phong Vinh không thể chịu đựng nổi cách Vương Trác Nhiên bật mic la hét mỗi khi chơi game ở ký túc xá, quấy rầy việc soạn nhạc của hắn. Vương Trác Nhiên lại cho rằng ký túc xá là nơi vui chơi, nếu muốn làm việc thì cút đi.

Ồn ào xong xuôi, hai người bọn họ cũng không thật sự đánh nhau. Thật ra Phong Vinh rất muốn hung hăng đánh Vương Trác Nhiên một trận, nhưng Vương Trác Nhiên nhận lỗi cũng nhanh. Trong lòng cậu rõ ràng, bản thân thấp hơn Phong Vinh nửa cái đầu, lại không rèn luyện, giống như gà luộc, nếu đánh thì chỉ có cậu chịu thiệt.

Năm thứ hai, mâu thuẫn giữa Vương Trác Nhiên và Phong Vinh bùng nổ. Nguyên nhân của vụ việc là do Vương Trác Nhiên bí mật đưa ảnh chụp và phương thức liên lạc cá nhân của Phong Vinh đến gay bar.

Ý định ban đầu của cậu là muốn Phong Vinh bị làm phiền đến phát kinh, không nghĩ tới những tên gay kia cũng mù quáng như mấy đứa con gái ở trường, đều khen Phong Vinh lớn lên đẹp trai, cơ bắp hoàn hảo, làm chính mình tự cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Phong Vinh bị quấy rầy cả đêm mới bắt được thủ phạm Vương Trác Nhiên. Bởi vì hình đại diện mà tên khốn ngu ngốc Vương Trác Nhiên dùng lại là hình đại diện QQ hắn chọn lúc mới nhập học, vẫn lưu trong group chat của nhóm ký túc xá.

Phong Vinh nắm lấy cổ áo Vương Trác Nhiên, muốn dẫn cậu đến chỗ cố vấn trường ghi tội, Vương Trác Nhiên sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút đã quỳ xuống trước mặt Phong Vinh, vẫn là nhờ Trọng Tinh Minh khuyên Phong Vinh, dù sao cũng phải ở với nhau hai năm, chuyện không nên làm quá lớn, lúc này Vương Trác Nhiên mới may mắn thoát kiếp.

Kể từ đó, Vương Trác Nhiên kẹp chặt đuôi làm người ở ký túc xá trong khoảng thời gian dài, gần đây lại chứng nào tật nấy. Bởi vì Trần Đường cũng cảm thấy hứng thú với Phong Vinh, thường xuyên hỏi về Phong Vinh trong lúc chơi game cùng Vương Trác Nhiên.

Hai ngày trước, Phong Vinh mới nhuộm tóc thành màu xanh lá theo trào lưu, Vương Trác Nhiên vừa thấy hắn về phòng đã cười đến ngửa tới ngửa lui, trào phúng nói hắn tự đội nón xanh, thiếu chút nữa bị đánh, lại là Trọng Tinh Minh cứu cậu.

Vương Trác Nhiên kêu tức, chiều nay cậu vào cửa thì suýt nữa vướng phải cái đàn ghita của Phong Vinh mà ngã dập mặt, nhịn không được đá mạnh một cái để phát tiết sự bất mãn.

…… Hy vọng Phong Vinh sẽ không phát hiện.

Vương Trác Nhiên ngắm mỹ nhân ngực bự trên tiktok (douyin) khiêu vũ, thường sẽ bình luận thêm vài câu như: “Kẻ trộm lại là chính mình”, “Đêm nay có thể chiến rồi”.

Tai nghe của cậu đột nhiên bị người khác giật mạnh xuống.

“Có phải cậu làm không?”

Phong Vinh nắm chặt cổ áo của Vương Trác Nhiên, tức giận đến mức ngực phập phồng, bộ dáng như muốn ăn thịt người.

Hắn nhuộm tóc, bốn năm cái lỗ xuyên trên tai đều đeo trang sức bạc, phần lớn làn da từ ngón tay đến bắp tay phải phủ kín hình xăm rực rỡ, nếu ăn mặc rách nát thêm, chắc chắn có thể đi diễn vai thủ lĩnh đầu gấu.

Vương Trác Nhiên hoảng sợ, mở to hai mắt ngửa đầu nhìn hắn, cố gắng giả vờ bình tĩnh hét lên: “Cậu làm gì? Cái gì mà có phải tôi làm không!”

Người ở cạnh Vương Trác Nhiên, Lê Chính Dương, dường như không nghe thấy gì cả, chỉ tập trung làm chuyện của mình. Trọng Tinh Minh túm lấy cánh tay Phong Vinh, khuyên nhủ: “Có chuyện gì từ từ nói!”

Phong Vinh liếc nhìn Trọng Tinh Minh, buông lỏng tay ra, đẩy Vương Trác Nhiên một cái lảo đảo.

Hắn quay đầu lại chỉ chỉ bao đàn ghi-ta đã mở: “Đàn ghi-ta tôi đặt trong ký túc xá, giữa trưa còn tốt, tối trở về liền hỏng, không phải cậu thì là ai?”

Tuy Vương Trác Nhiên quả thực đã đá vào đàn ghi-ta một cái, nhưng nghe thấy lời buộc tội của Phong Vinh, cậu vẫn tức đến đỏ bừng mặt: “Con mẹ nó cậu bị bệnh à? Ký túc xá này không chỉ có một mình tôi!”

Phong Vinh nổi giận đùng đùng bật cười, đi xung quanh đàn ghi-ta hai bước, nói: “Tôi và Lê Chính Dương cùng nhau trở về sau buổi học tối, ý cậu là xá trưởng là người làm hỏng nó (trưởng ký túc xá)?”

Mặt Trọng Tinh Minh không có biểu tình gì, Vương Trác Nhiên chột dạ cãi: “Nói không chừng chính cậu là kẻ làm hư, một cái đàn thôi……”

Cậu vừa nói vừa đi về phía trước, giọng đột nhiên im bặt khi nhìn thấy tình trạng của cây đàn ghi-ta.