Quyển 1 - Chương 18: Bị Kẻ Xấu Dùng Gậy Thịt Ch!ch, Nhét Đầy Đến Chảy Máu

Lâm Tri cũng không biết làm sao, đợi lúc cậu phản ứng lại, khóa kéo quần đối phương đã bị cậu mở ra.

Trong thoáng chốc một thanh xúc xích đã ngẩng cao đầu bật ra đánh lên môi Lâm Tri, Lâm Tri cau mày muốn trốn tránh.

Lớn dữ... Dài qué...

Cây hàng dài như vậy nếu đi vào trong cổ họng mình, thật sự không rách chứ?

Nhìn sợ thật... Không dám...

Bạch Việt khẽ vuốt ve hai má cậu, "Ngoan, ngậm nó đi, chỉ cần gậy thịt em bắn ra em sẽ tha cho anh..."

Lâm Tri cẩn thận nắm lấy cự vật gồ ghề trước mắt, đầu lưỡi nhỏ mang tính thăm dò khẽ vươn ra chạm vào lỗ tiểu cậu ta, Bạch Việt bị kí©h thí©ɧ đến độ phải thét ra tiếng thít nghẹn.

"Đúng vậy, cứ làm tiếp đi, làm rất tốt, bảo bối ngoan..."

Lâm Tri cẩn thận che lại hàm răng, ngậm gậy thịt đang giật giật trước mắt, "Ưʍ... Lớn quá... Ăn không hết..."

Sau khi dương v*t dài dài vươn cao thì lại thô tráng hơn nữa, nếu so với gương mặt âm nhu đẹp đẽ của Bạch Việt thì lại hoàn toàn khác biệt, Lâm Tri ăn rất tốn sức. Cậu trước dùng miệng ngậm từng chút một gậy thịt, tay nhỏ nắm lấy phần lớn còn lại, ngón tay như tranh vẽ, khuôn miệng ướŧ áŧ liếʍ mυ"ŧ, răng hàm cắn nhẹ.

Cảm giác dị vật trong miệng rất khó chịu, từng tấc thô to tràn đầy trong miệng Lâm Tri, miệng nhỏ của cậu bị cắm thành hình chữ O, đầu lưỡi nhỏ bị ép sang một bên, không giữ nổi nước bọt nữa đành trơ mắt cho nó thuận theo khóe miệng chảy xuống.

Đầu lưỡi nhỏ cậu liếʍ đến từng nếp nhăn trên gậy thịt, thỉnh thoảng còn liếʍ đến lỗ tiểu, hoặc là dùng đầu lưỡi chống ở qυყ đầυ sau đó khẽ mυ"ŧ hút, chỉ thấy cự vật dữ tợn ngày càng lớn hơn trong khoang miệng cậu.

"Uh... Uhm..." Lâm Tri bị kéo căng đến mức đã hơi mỏi hàm.

Bạch Việt bị cậu bú đến hưng phấn vô cùng, gậy thịt sưng to vù vù, cậu ta có phần kích động ngăn đầu Lâm Tri lại, đồng thời ngửa mặt lên phát ra từng tiếng thở dốc ồ ồ.

Gương mặt âm nhu đến tinh xảo đấy nhuộm đậm sắc thái tìиɧ ɖu͙©, Bạch Việt thoải mái đến híp mắt, ánh mắt lại càng như sói tựa hổ, gậy thịt cứng đến nóng ran, lửa dục trong người như bị đốt cháy.

Cậu ta không nhẫn nại được nữa nên đã cử động, gậy thịt cương cứng suýt nữa không đi vào chỗ sâu của cổ họng, mà là đi đến cái nơi kí©h thí©ɧ cơn sướиɠ bò đến đầu tim cậu ta.

Lâm Tri lại bị giày vò đến thảm, yết hầu bị gậy thịt nắc mạnh, thậm chí cây hàng lớn đó còn có xu thế muốn cắm vào sâu hơn nữa. Cậu bị doạ đến phải xuất ra kĩ năng của chính mình, vừa bú ɭϊếʍ, vừa hút mυ"ŧ, tiếng nước trong miệng vang lên liên tục.

Bạch Việt không nhịn nữa, chặn đầu cậu lại rồi ấn chặt gậy thịt lên đấy, dã thú phía dưới điên cuồng nhấp thêm mười cái, cắm đến nước mắt cậu cũng phải chảy ra, đuôi mắt cậu trở nên phiếm hồng câu lên cao, dường như sắp cất cánh bay lên, khoé miệng bị thông đến đỏ ửng, gần như còn có vết rách trên đấy, dưới quai hàm toàn là nước dãi, cả khuôn mặt đều ướt nhẹp.

Qυყ đầυ gậy thịt Bạch Việt liên tục nhấp vào nơi sâu của cổ họng Lâm Tri, ngay sau đó cảm nhận được cơn sướиɠ ngập đầu, trực tiếp trút thẳng vào trong miệng cậu.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngập mồm Lâm Tri, miệng nhỏ căn bản ôm không nổi, từng dòng tϊиɧ ŧяùиɠ dọc theo khóe miệng chảy xuống, vừa sắc tình vừa quyến rũ. Trong lúc cậu như mơ màng thậm chí đã nuốt một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống họng.

Cậu xoay đầu, muốn nôn thứ dịch thể trắng sệt đó ra, nhưng lại bị Bạch Việt bóp chặt quai hàm, "Nuốt xuống..."

Lâm Tri mở to hai mắt nhìn cậu ta, dường như nghe phải chuyện khó tin gì đó.

Cậu em của Bạch Việt rất nhanh lại ngóc đầu dậy, cậu ta dùng gậy thịt dính đầy nước bọt và như một thằng tồi vỗ thứ đó vào mặt Lâm Tri, trên gương mặt tinh xảo kiều diễm ấy vương vãi những vệt nước ẩm ướt.

Nhìn khuôn mặt thảm thương rồi lại tràn đầy ủy khuất đó của Lâm Tri, Bạch Việt càng thêm thỏa mãn, gương mặt âm nhu diễm lệ tiến sát đến gần, "Em rất thích..."

"Kĩ thuật của anh thật tốt... Em rất hài lòng với lần phục vụ này của anh..."

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tri hôn cậu.

Cậu ta dường như chưa từng hôn với ai khác, chỉ biết khẽ chạm lên đôi môi Lâm Tri, rồi đầu lưỡi mang tính thăm dò ấy dần vươn vào trong khoang miệng đối phương.

Sau đó cuốn lấy đầu lưỡi đối phương, hút mυ"ŧ thật nhẹ.

Chắc bởi do từ nông đến sâu, lúc bắt đầu là ôn nhu, thăm dò, cho đến dần đi sâu vào. Bạch Việt bắt đầu từ hàm dưới của Lâm Tri, hai cánh môi cậu ta nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới Lâm Tri, có bao nhiêu dịu dàng là có bấy nhiêu chăm sóc.

Sau đó hai cánh môi ấy rải lên môi trên, giữa cổ, dái tai của cậu những nụ hôn đậm tình và say đắm. Lúc Bạch Việt đang yên tĩnh hôn, đôi mắt hẹp dài dần mở to, đôi môi khép lại, túi da xinh đẹp này đã cho cậu ta không ít phần ôn nhu và sắc khí.

Trong lúc bất tri bất giác, vạt áo trên người Lâm Tri bị cậu ta vén lên, lộ ra phần thắt lưng thon mảnh và yếu nhược của thiếu niên, dưới vạt áo đó còn thấp thoáng nhìn thấy phần thịt mông tuyết trắng.

Đầṳ ѵú Lâm Tri đã dựng đứng lên, ngón tay thon dài của Bạch Việt kẹp đầṳ ѵú ở giữa hai ngón rồi chầm chậm ma sát, đến tận khi hạt đậu nhỏ màu hồng tạo thành một độ cong tuyệt sắc tựa một cái màn thầu nhỏ. Thỉnh thoảng cậu ta còn khẽ ra sức, hạt đầu hồng hào mẫn cảm ấy truyền đến một cảm giác đau nhức lạ kì.

Hậu huyệt dưới thân đã bị nước tràn ra thấm đến vừa ẩm vừa mềm, Bạch Việt đỡ dương v*t đến trước cửa động, dưới sự chống cự rất nhỏ của lỗ thịt thì chỉ một nhấp nhẹ của cậu ta cũng đủ đẩy sâu vào nơi ẩm ướt tăm tối đó, lỗ nhỏ nhợt nhạt bị cây hàng to bự màu tím đậm từ từ nong lớn ra, có một cảm giác quyến rũ khó nói nên lời.

Lâm Tri không tự chủ được mà vặn eo muốn làm vừa lòng cậu ta, "Ưʍ... Ngứa quá... Cắm vào trong..."

Ưm ưʍ... Ưm ha...

Muốn quá... Muốn xúc xích lớn lấp đầy l*n da^ʍ...

Động thịt trống rỗng quá... Muốn nó...

Nhìn khuôn mặt giống mình y như đúc lộ ra sắc thái tìиɧ ɖu͙©, Bạch Việt có cảm giác hưng phấn kì lạ, gậy thịt phía dưới càng sưng to hơn nữa, một cây xúc xích thô dài gồ ghề được cậu ta ra ra vào vào giữa lớp thịt mông mềm mại.

Sao lúc trước mình lại không phát hiện gương mặt này lại thích hợp bị người khác đựu đến vậy chứ?

Có lẽ linh hồn trong cỗ thân thể này vốn đã có tính đĩ rồi...

Gương mặt mình bị gậy thịt cũng của "mình" nắc lêи đỉиɦ đựu sướиɠ người, mẹ nó phê vãi...

Một cảm giác cấm kỵ nào đó len lỏi chui vào, phảng phất như chính cậu ta đang tự ch!ch chính mình, Bạch Việt không ngăn nổi suy nghĩ ấy.

Chẳng qua cậu tự tin rằng mình sẽ không thể nào làm ra được cái tư thế lẳиɠ ɭơ này, chỉ có thể trách cái tên dâʍ đãиɠ, thiếu đựu, đĩ đực trú ngụ trong lớp da thịt đó...

Đáng đời bị đàn ông đè dưới thân dùng c*c bự ch!ch nát hậu huyệt...

Xem cậu còn dám dùng cái l*n da^ʍ này đi câu dẫn đàn ông khác không?

Phải xỏ xuyên, đựu hỏng cậu, tốt nhất là dùng gậy thịt cắm xuyên cả người tên dâʍ ɭσạи này...

Thật muốn cầm tù tên điếm này bên người, chỉ có thể làm tên điếm thèm c*c của một mình Bạch Việt cậu thôi...

Nhưng tên dâʍ đãиɠ này căn bản không đĩ thường, một gậy thịt vốn không thỏa mãn cậu, thật sự rất muốn lấp đầy cái lỗ da^ʍ bằng gậy thịt, trong miệng cũng bị nhét đầy những con c*c nóng hổi, chỉ cần nơi nào có lỗ đều có thể đựu cậu ta chảy nước.

Anh chỉ có thể là của riêng một mình em, dù sao anh cũng đang chiếm lấy lớp ngoài của em.

Anh biết bí mật của em, em cũng biết bí mật của anh, chúng ta là người thân mật nhất trên thế gian này.

Không ai có thể tách rời chúng ta!

Bạch Việt gắng sức đâm gậy thịt vào sâu trong lỗ thịt của Lâm Tri, sau đó thở ra một hơi rất dài.

Cậu ta rút gậy thịt ra, trong hậu huyệt Lâm Tri liên tục chảy tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙, có lẽ cảm thấy một màn vừa rồi thực sự quá thú vị, nên Bạch Việt dùng ngón tay chắn lỗ lại không cho đám dịch nhầy trắng đặc đó trào ra.

"Kẹp chặt nó, không cho phép tràn ra một chút nào!" Bạch Việt vỗ vào cánh mông Lâm Tri.

Lâm Tri mệt mỏi rũ người ngã vào lòng cậu ta, trong đôi mắt ươn ướt còn vương lại những kɧoáı ©ảʍ do tìиɧ ɖu͙© đem lại, sóng nước dồn dập óng ánh, chỉ với một cái liếc sang cũng có thể câu lấy nhân tâm làm lắm người say mê...

"Không được... Ha... Sẽ tràn ra mất..."

Bạch Việt nhìn cậu như bị mê hoặc, trên gương mặt còn tinh xảo hơn con gái đó có một nửa là sự trêu chọc một nửa như uy hϊếp, "Không đâu, chỉ cần mông anh kẹp thật chặt, nó sẽ không trào ra đâu."

Lâm Tri bị cậu ta giày vò đến không còn cách nào, với lại trên người cũng không có giấy vệ sinh, vì thế chỉ có thể khép mông khóa lỗ da^ʍ thật chặt...

Hai chân cậu giờ đã tê rần, thực sự không còn sức để đi, được Bạch Việt xách người cõng lên lưng trở lại phòng học.

……

Trong một góc tối nào đó, có một bóng người cao lớn nhìn dáng vẻ rời đi của hai người bọn họ.

Mặt hắn trong không gian nửa sáng nửa tối hiện lên sự âm u không rõ ràng.

Gậy thịt thô tráng trên người dựng sừng sững, gồ hẳn lên trên lớp quần, con quái vật khổng lồ này quả thật đồ sộ.

"Bọn họ đều có thể, vậy tại sao mình lại không thể?"

Dù sao cậu ấy cũng da^ʍ đến mức đó...

Dù sao c*c mình cũng lớn vậy mà, vừa hay có thể trị ngứa cho cậu ta.