Chương 11

11.

Vương Nhất Bác hoàn toàn sửng sốt.

Thế nhưng Tiêu Chiến đứng bên hắn dường như đã dự liệu trước được điều này, anh đưa tay mở cửa. Ngay lúc Vương Nhất Bác còn đơ ra nhu khúc gỗ, không kịp phản ứng gì, anh thoát khỏi vòng ôm của hắn, nhanh chóng vào nhà.

Hắn toan đẩy cửa muốn vào, kết quả chỉ nhận được một tiếng sập cửa lớn, khóa hắn lại bên ngoài.

“???”

Vương Nhất Bác không dám tin vào mắt mình nữa. Rõ ràng hồi nãy Tiêu Chiến còn mềm nhũn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn mà? Thế thì kẻ hành động cực nhanh vừa nãy là ai vậy?

Vương Nhất Bác giơ tay gọi cửa: “Tiêu Chiến? Em còn chưa có vào đâu!”

Không có tiếng đáp lại. Hắn thử quét vân tay một lần nữa, muốn tự mình mở cửa đi vào, thế nhưng lần này chỉ có tiếng máy móc thông báo không hợp lệ, không thể mở.

Lúc này, Tiêu Chiến đang dựa sát bên cửa, cả người mất sức nên dần dần tuột xuống, ngã ngồi trên đất. Anh có thể cảm nhận từng chút rung động truyền từ cánh cửa sau lưng đến từ mỗi cái đập cửa của Vương Nhất Bác.

Anh không có ý định mở cửa.

Cũng là anh, người mà đến tận khi Vương Nhất Bác dùng mã vân tay mở được cửa nhà mình mới nhớ ra chưa từng xóa nhận dạng của hắn. Vì vậy, ngay sau khi vào nhà, việc thứ nhất cần làm là phải khóa chặt cửa lại.

Tự anh ý thức rõ, nếu mình mở cửa thì chính là kẻ thua, là ngầm thừa nhận suốt những ngày qua vẫn ôm nhung nhớ trong lòng.

Đó chính là suy nghĩ cuối cùng của anh, trước khi bản thân hoàn toàn mất tỉnh táo.

Anh giờ đây đang cảm thấy hết sức khó chịu. Trước hết là bởi làm việc căng thẳng nhiều giờ, sau là vừa nãy lúc ở dưới nhà, Trần Thiếu Thiên "bất ngờ" không khống chế nổi tin tức tố của bản thân. Tin tức tố của Alpha luôn có tính xâm lược rất mạnh, dù hai người chỉ là bạn bè thuần khiết, nhưng những gì đến từ bản năng tự nhiên thì khó mà tránh nổi. Lại thêm hành vi ngang ngược của Vương Nhất Bác trong thang máy, hắn cứ thế mà hôn anh, còn cố ý dùng tin tức tố của mình bắt anh thuần phục, khiến cả người anh không thể khống chế nổi mà nóng lên.

Tiêu Chiến vất vả lắm mới moi được điện thoại trong túi ra, bấm gọi cho Uông Trác Thành.

Uông Trác Thành đang ở tiệc xã giao. Y đang cùng người thừa kế tương lai của tập đoàn công ty mình hợp tác bàn chút chuyện liên quan đến hạng mục đầu tư sắp tới thì nhận được cuộc gọi của Tiêu Chiến. Vừa mở máy ra, nghe tiếng thở đã biết có điều không đúng, huống hồ, ngay sau đó còn nghe được cái tên Vương Nhất Bác kia.

Uông Trác Thành đứng xa trung tâm buổi tiệc một chút nhẹ giọng trấn an anh, còn hứa sẽ gọi người khác tới giúp. Biết sao được, y không thể phân thân, chờ đến lúc xong việc thì không biết Tiêu Chiến sẽ ra sao.

Sau cùng, y chỉ nhắc Tiêu Chiến phải cẩn thận rồi cúp máy.

Trần Thiếu Thiên thấy Uông Trác Thành tự nhiên gọi đến thì cảm thấy khá bất ngờ, không biết tên này cuối tuần ngày nghỉ tự nhiên gọi làm chi.

“Đến nhà Tiêu Chiến ngay đi.”

“Gì cơ?” Trần Thiếu Thiên chậm rãi dừng trước đèn đỏ. “Tôi mới từ đấy về thôi, không quay lại đâu, sợ bị tẩn cho một trận lắm.”

“Nói liên thiên gì đấy, Tiêu Chiến xảy ra chuyện rồi kìa.” Uông Trác Thành cố nhịn xuống đê không trợn mắt với hư vô.

“Gì mà có chuyện cơ, đừng nói linh tinh, vừa nãy còn bình thường mà.” Trần Thiếu Thiên không hiểu rốt cuộc đầu dây bên kia có ý gì.

“Vương Nhất Bác đang đứng trước cửa nhà Tiêu Chiến.”

“Tôi biết mà!” Lời nói của Trần Thiếu Thiên còn lộ ra chút ý cười. “Tôi vừa đi một cái là Vương Nhất Bác đuổi theo luôn đấy.”

“Nhà ngươi có còn là người không đấy Trần Thiếu Thiên!!! Tình trạng cơ thể của Tiêu Chiến không tốt, tôi không đi được ngay, anh quay lại xem thế nào đi.”

“Nhưng mà Vương Nhất Bác còn ở đó mà… tôi quay lại… có hơi sai không?”

Trần Thiếu Thiên còn cẩn thận suy nghĩ đến một số khả năng, tỉ như là khi y mở cửa ra rồi thấy Vương Nhất Bác quần áo xộc xệch, Tiêu Chiến thì đắp chăn nằm trong phòng… Như thế không phải là…

Đang vui vẻ với nhau sao?

“Anh muốn để Vương Nhất Bác làm gì Tiêu Chiến? Có biết nghĩ không đấy? Trở về nhanh một tí cho tôi nhờ, đừng có nói bậy bạ nữa đi!! Chậm một chút là có thể xảy ra án mạng đấy.”

Nghe giọng Uông Trác Thành từ đầu đến cuối không có chút đùa cợt, Tràn Thiếu Thiên cũng không rảnh giỡn chơi nữa. Họ Uông sau đó còn rất cẩn thận dặn dò Trần Thiếu Thiên khi vào không được để Vương Nhất Bác vào theo, phải đi một mình, ngay khi xong tiệc y sẽ đến tiếp ứng.

Trần Thiếu Thiên lại nghĩ, thật ra cũng chẳng có gì. Dẫu sao bây giờ vẫn đang là bạn trai trên danh nghĩa của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chắc là không dám bắt bẻ gì y đâu. Mà cũng vừa hay có dịp ra oai trước mặt Vương Nhất Bác một chút, để cho cái thằng nhóc kia biết thế nào là hối hận không kịp.

Trần Thiếu Thiên đạp ga, nhanh chóng trở lại.

Vương Nhất Bác ngồi trước trên bậc thang bộ gần cửa thang máy nhà Tiêu Chiến, đèn hành lang vẫn mở, cửa sổ kính gần đó cũng thấy trăng, không tệ.

Vừa nãy gõ cửa ầm ĩ, hàng xóm của anh lần lượt ra hỏi có chuyện gì, Vương Nhất Bác không biết giải thích sao, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Không biết đợi bao lâu, Vương Nhất Bác lại gõ cửa, thế nhưng bên trong vẫn như cũ, không có tiếng đáp lại. Hắn đành chấp nhận số phận, ngồi xuống. Điện thoại di động rung lên hai tiếng, là tin nhắn từ Lưu Hải Khoan.

“Trần Thiếu Thiên, 30 tuổi, đồng sáng lập của Công ty công nghệ Vân Thiên, du học châu Âu, chuyên ngành quản trị kinh doanh. Trước đây làm ở công ty gia đình, sau đó từ chức, cùng bạn bè gây dựng sự nghiệp thành lập công ty riêng. Đời sống cá nhân sạch sẽ, không có khuyết điểm. Là một Alpha điển hình, có ưu thế cùng năng lực vận động rất tốt, ngay từ khi còn đi học đã có nhiều thành tích xuất sắc.”

Vương Nhất Bác đọc hai câu cuối xong, trong lòng thầm nghĩ sau này gặp lại có khả năng đánh lộn với người ta một trận không?

Còn chưa kịp tắt điện thoại, cửa thang máy đã mở ra.

Người vừa bước ra cùng Vương Nhất Bác bốn mắt nhìn nhau.

Trần Thiếu Thiên suýt thì hết cả hồn, Vương Nhất Bác thật sự vẫn canh trước cửa nhà Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhìn nhân vật nam chính trong tin nhắn vừa gửi tới chưa lâu đã đứng trước mắt thì cũng giật mình không kém. Vừa nãy chỉ có thể nhìn y từ xa, giờ mới có thể thấy mặt.

Nếu như là cạnh tranh công bằng để chiếm lấy tình yêu của Omega… thì Vương Nhất Bác có khi còn không phải đối thủ của người này.

Trần Thiếu Thiên chỉ dừng một chút rồi bước đến trước cửa nhà Tiêu Chiến gõ cửa.

“Chiến Chiến, mở cửa cho anh!” Giọng nói của y hết sức dịu dàng, thi thoảng còn cố ý nhìn về phía Vương Nhất Bác còn đứng một bên.

“Không cần phí công, sẽ không mở đâu.” Vương Nhất Bác đứng tựa vào cửa thang máy.

“Cậu gõ thì tất nhiên sẽ không mở rồi, cậu nghĩ cậu là ai?” Trần Thiếu Thiên ném cho hắn một cái liếc mắt.

“Tôi gõ thì chắc chắn không ra? Vậy anh nghĩ anh là ai?” Vương Nhất Bác cũng không muốn chịu thiệt.

“Tôi là bạn trai Tiêu Chiến.” Động tác gõ cửa dừng lại, y quay mặt nhìn thẳng Vương Nhất Bác. Biểu cảm của y lúc này giống y hệt một người bạn trai có trách nghiệm đang dằn mặt kẻ phiền phức theo đuôi người yêu mình.” Đừng có nói với tôi rằng trùng hợp cậu cũng là bạn trai em ấy. Cậu đâu phải đâu, đừng có bám riết bảo bối nhà tôi nữa, mau biến đi nhanh lên. Hàng xóm nhìn thấy thì còn hay ho gì?”

“Anh còn phải chạy dài đấy, làm sao có thể chắc được sau này anh vẫn là bạn trai của anh Chiến đâu?”

Kết quả, lời vừa dứt, cửa cũng mở ra.

Trần Thiếu Thiên nhớ kĩ lời dặn của Uông Trác Thành, nhanh chóng bước vào rồi đóng cửa, để lại một Vương Nhất Bác há hốc mồm ở bên ngoài.

Vừa vào cửa, Trần Thiếu Thiên còn muốn hỏi Tiêu Chiến rằng y diễn rất đỉnh đúng không. Thế nhưng vừa xoay người đã thấy Tiêu Chiến khó khăn vịn tường mà đứng, thân thể như chỉ chực chờ cơ hội trượt ngã.

Trần Thiếu Thiên nhanh chóng đỡ lấy anh, đưa anh về giường.

“Cậu… cậu sao vậy… Tôi phải làm thế nào… Phải làm gì?” Trần Thiếu Thiên tuy đã ba mươi tuổi nhưng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, cũng chưa từng chăm sóc Omega bao giờ nên lúc này có hơi luống cuống.

Tiêu Chiến cố hết sức ra hiệu, chỉ về một hướng bên ngoài phòng ngủ. “Trên giá…”

Trần Thiếu Thiên nghe lời đi ra gần cửa ra vào. Sau khi thấy thuốc, y nhanh chóng rót nước rồi đem trở lại đỡ Tiêu Chiến uống thuốc.

Tiêu Chiến ít khi chật vật như vậy, anh cảm thấy rất xấu hổ, thế là kéo chăn che kín mặt mình lại, xong cuối cùng vẫn bị Trần Thiếu Thiên kéo ra.

“Cậu thôi đi!” Trần Thiếu Thiên ngồi xuống đất. “Ai mà thấy cậu bây giờ còn tưởng tôi là tình đầu của cậu rồi thì tôi không đứng đắn đòi hỏi làm cậu xấu hổ này nọ. Đùa chứ không cần phải như thế đâu, cậu thấy không thoải mái thì cứ nằm nghỉ, đừng có tự làm ngộp chết mình.”

Tiêu Chiến lúc này mới đáp lời. “Tại sao anh lại tới?”

“Đại Thành đi tiệc xã giao với khách hàng, không đến ngay được nên gọi tôi đến.” Trần Thiếu Thiên đột nhiên thẳng lưng, mặt đầy vẻ tò mò chuyện người khác, cằm đặt lên mép giường. “Hai người, vừa nãy thật là nhiệt tình à nha…”

Tiêu Chiến mặc dù không đủ sức để di chuyển nhưng sức để cho Trần Thiếu Thiên một cái bạt tai thì vẫn có thừa. “Còn nói liên thiên nữa tôi sẽ tống cổ anh ra ngoài.”

“Cậu không cần phải cố lừa tôi làm gì, mùi trong thang máy còn chưa tản đi hết đâu, hehehehe.” Trần Thiếu Thiên xoay người, tựa lưng vào mép giường. “Tôi biết mà, thanh niên trai tráng, xa cách lâu ngày không gặp, giờ thấy được trong lòng nên mới gì và này nọ một tí, chuẩn không? Mùa xuân của người ta đang đến, khó tránh khỏi kích động muốn làm chút chuyện đôi lứa ngọt ngào, tôi rất hiểu!!!”

“…” Tiêu Chiến không còn gì để nói, chỉ biết ngồi trên giường đỡ trán. “Anh thịt cậu ta luôn cho tôi nhờ đi.”

“Ấy, tôi vừa nãy to gan nhận bừa là bạn trai cậu, bây giờ lại ra ngoài nữa… tôi còn muốn sống. Cậu không biết đâu, người đua xe có thể lực tốt lắm, tôi và cậu ta đánh tay đôi chưa biết thắng bại thế nào! Tôi không đi!”

“Thế anh tới làm gì! Anh muốn gì!” Tiêu Chiến mệt chết rồi.

“Còn không phải là đến chăm sóc cho cậu à…”

Lời còn chưa dứt, tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Ồn chết tôi…” Tiêu Chiến trực tiếp kéo chăn qua đầu.

Trần Thiếu Thiên cũng không muốn quan tâm nữa, ra phòng khách mở ti vi lên xem.

Tiêu Chiến trốn trong chăn, lại nghĩ về nụ hôn vừa nãy của Vương Nhất Bác, nhớ về mùi hương quen thuộc của người ấy. Không hề thay đôi, vẫn y như vậy.

Hắn chính là thiếu niên trẻ tuổi khiến anh rung động.

Dù cho đã nhiều lần dặn lòng mình rằng giữa hai người là khoảng cách sáu năm tuổi rất lớn, rằng hai người chẳng thể nào đâu, rồi thì sẽ sớm gặp mặt người thứ ba, biết đâu người này sẽ tốt.

Nhưng tất cả những lời này đều trở thành vô nghĩa chỉ vì một ánh mắt của người ấy khi nhìn anh bên ngoài tiệm cà phê.

Ở trong chăn, anh lặng lẽ rơi nước mắt, bả vai không nhịn được run rẩy. Trần Thiếu Thiên bên ngoài có thể nghe rõ ràng. Nhưng y biết Tiêu Chiến cần thời gian nên không vào quấy rầy nữa.

Một đêm trôi qua.

Tiêu Chiến ngủ không ngon lắm.

Chẳng biết thời tiết kiểu gì mà có muỗi, nó cứ vo ve quanh người. Kết quả mới sáng này ra đã bị đốt cho tỉnh ngủ.

May mà cuối cùng Vương Nhất Bác cũng chịu yên tĩnh, không gõ cửa nữa, anh có thể an ổn ngủ một chút.

Thử đứng lên khởi động một chút thì thấy đã khá hơn đêm qua nhiều.

Ra khỏi phòng, ti vi vẫn còn bật, Trần Thiếu Thiên thì co người, ôm cứng gối tựa sofa mà ngủ dưới sàn.

Chỉ có lúc này, Tiêu Chiến mới cảm thấy biết ơn cái luật cưỡng chế ghép cặp quái gở kia. Nếu không phải có nó, Tiêu Chiến sẽ chăng bao giờ quen biết một chàng trai thú vị đến nhường này.

Sau khi làm xong bữa sáng, anh mới trở lại gọi người kia dậy ăn. Trần Thiếu Thiên mặt đầy vẻ vô tội, vừa mới tỉnh lại thậm chí còn không nhớ ra nổi tại sao mình lại thức dậy ở nhà Tiêu Chiến. Đến khi tỉnh hẳn rồi vẫn còn tự mông lung trong suy nghĩ nếu đánh nhau với Vương Nhất Bác thật thì ai sẽ thắng.

Ăn uống xong xuôi đã là hơn chín giờ. Tiêu Chiến muốn cùng Trần Thiếu Thiên phân tích nốt số liệu cùng đề xuất các dự án còn đang dở tối qua. Ngặt nỗi, tài liệu hầu hết đều đang ở nhà Trần Thiếu Thiên nên cả hai chỉ có thể nói qua một chút.

Tiêu Chiến lại nhớ đến chuyện phát sinh hôm qua, cho nên vừa ra đến cửa đã đổi nhận dạng vân tay.

“Cậu, tôi chỉ ngủ ở nhà cậu một đêm thôi mà, không cần thêm vân tay đâu, cũng đâu có thường xuyên đến.” Trần Thiếu Thiên cười hì hì trước mặt anh.

Còn anh thì không tiếc tặng y một cái liếc xéo.

Hai người đổi dép xong, vừa ra mở cửa đã có người xông tới.

“Tại sao cậu còn chưa đi?” Trần Thiếu Thiên vờ như đang tức giận, vươn tay muốn bảo vệ Tiêu Chiến một cách rất tự nhiên trước mặt Vương Nhất bác.

Hắn không quan tâm tới lời của y bởi hắn còn bận nhìn chằm chằm phần cổ lộ ra của Tiêu Chiến.

Nếu không phải đi làm, Tiêu Chiến không quá chú ý tới ăn mặc. Trước đây Vương Nhất Bác rất thích lưu lại một ít dấu ấn của hắn trên cơ thể anh, sau đó nghe anh vừa làm nũng vừa trách nếu để ai thấy thì làm thế nào bây giờ…

Nhưng hôm nay, mới sáng sớm, hai người cùng rời nhà, trên cổ Tiêu Chiến xuất hiện một dấu vết khả nghi. Nhìn kiểu gì cũng thấy lớn hơn kiệt tác của Vương Nhất Bác ít nhiều. Hẳn là hôm qua rất kịch liệt đây!

Cơn giận không kiềm được dần bốc lên, Vương Nhất Bác thất vọng vô cùng, xốc cổ áo Trần Thiếu Thiên, chỉ lên cổ Tiêu Chiến.

“Miệng anh lớn thế cơ à!!”

“???” Trần Thiếu Thiên đem ánh mắt cầu trợ giúp nhìn sang Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bước lên, bàn tay nhìn thật nhẹ nhàng nhưng khi nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác lại không hề thiếu lực. “Bỏ tay ra.”

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt không biểu cảm của anh, nhất quyết làm theo ý mình. “Em cứ không bỏ đấy.”

Tiêu Chiến lại dùng thêm chút sức, lạnh lùng buông một câu. “Cứ coi như anh và anh ấy thật sự có chuyện gì đó. Nó cũng không phải việc của em.”

Cổ áo Trần Thiếu Thiên còn chưa được buông tha nhưng tâm y đã điên cuồng gào thét: Bỏ mẹ rồi, bỏ mẹ rồi, lần này thật sự lôi tôi vào cuộc rồi, phải làm sao đây!!

– TBC –