“Trâu viện trưởng, chỗ tôi xảy ra chút tình huống muốn nói với ông một tiếng.” Quan Tiểu Hà mặc kệ vẻ mặt của mọi người, vội vàng nói.
“Có chuyện gì vậy, không cần vội, cứ từ từ nói.”
“Là bác sĩ Diệp đang điều trị cho Tiểu Y, bây giờ tôi đang đứng ngoài cửa phòng bệnh, còn bác sĩ Diệp đang ở trong phòng điều trị cho tiểu Y không cho phép chúng tôi đi vào, nhưng Tiểu Y ở trong phòng hình như có vẻ rất đau đớn, chúng tôi muốn đi vào xem sao, nhưng lúc nãy bác sĩ Diệp đã nói ròi, không cho phép bất cứ ai vào…” Quan Tiểu Hà nhanh chóng nói lại sự việc.
Trâu Trường Xuân nghe được lời này thì không thể nào bình tĩnh được nữa, sợ đám người Quan Tiểu Hà làm hỏng chuyện, vội vàng nói: “Bác sĩ Diệp bảo các cô không được vào, thì các cô đừng có đi vào, cứ đứng đợi ngoài cửa đi.”
“Nhưng hình như bên trong phòng bệnh có gì không ổn lắm…” Y tá trưởng lên tiếng.
“Không ổn?”
Giọng nói của Trâu Trường Xuân nghiêm nghị hơn: “Có gì không ổn? Các cô đừng có mà làm hỏng chuyện, lúc trước bác sĩ Diệp đã nói qua tình hình với tôi rồi, bệnh tình của Tiểu Y phức tạp, quá trình điều trị sẽ phải chịu đau đớn, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, các cô nghe rõ cho tôi, ai cũng không được phép đi vào, bây giờ tôi sẽ qua đó ngay.”
Bây giờ Diệp Thiếu Xuyên và ông ta đã bị buộc lại cùng một chỗ ròi, ông ta
không thể để bất kỳ sự cố gì xảy ra được, Diệp Thiếu Xuyên nói bệnh tình của Tiểu Y cho ông ta mới là lạ đó, đây là ông ta đang cố gắng ổn định đám đông trước, không thể để đám người đó vì một phút bốc đòng mà làm hỏng chuyện được, nhưng ông ta vẫn không yên tâm lắm nên mới quyết định đích thân tới đó canh cửa.
“A? Viện trưởng, ông muốn đích thân tới đây sao?”
Y tá trưởng sửng sốt, lời vừa dứt khỏi miệng thì phát hiện ra bên kia đã tắt máy rồi, nhất thời vẻ mặt có chút xẩu hổ, nhưng vẫn vội vàng nói: “Mọi người đừng ồn ào nữa, Trâu viện
trưởng nói rồi, không được làm phiền bác sĩ Diệp trị bệnh, chúng ta đợi viện trưởng tới ròi tình tiếp đi.”
Dù gì cũng là y tá trưởng, lời nói vẫn có chút trọng lượng, không ít bệnh nhân cũng nghe theo lời bà ta, hơn nữa lúc nãy cũng nghe được lời nói của Trâu Trường Xuân rồi, ai ai cũng không dám ồn ào nữa.
Thấy vậy, Quan Tiểu Hà mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nói mình quá nhanh trí gọi điện cho Trâu viện trưởng, nếu không chuyện này bị làm ầm lên, thi phiền phức lớn rồi.
Nhưng trong lòng cô vẫn thấy hơi thấp thỏm, hy vọng Diệp Thiếu Xuyên
sẽ không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào của họ, nếu không thì cô gặp phiền phức rồi.
“Cái gì, bệnh nhân đó bị làm sao, xảy ra chuyện gì vậy, từ từ nói xem nào.” Trong phòng làm việc, Trương Hạc Minh nhận được điện thoại của cấp dưới, kích động đến mức phải đứng bật dậy.
Trong điện thoại, cấp dưới báo cáo tình hình một lượt, ông ta ngay lập tức nhận ra có chuyển biến rồi, vội vàng nói: “Đứng ở cửa chờ, tôi sẽ lập tức qua ngay, trước tiên đừng có làm loạn, chờ tôi tời rồi nói.”
Nói xong, ông ta vừa định cúp máy thì
đầu dây bên kia lại nói gì đó.
“Cái gì, Trâu viện trưởng cũng qua đó? Vậy được, tìm người cản ông ta trước đi, không được để ông ta qua đó, tôi sẽ tới ngay.” Bụp một tiếng, Trương Hạc Minh cúp máy, đến áo vest cũng không kịp khoác vào, lao ra khỏi phòng làm việc, ông ta phi như bay, hoàn toàn không phù hợp với thân hình của ông ta chút nào.
“Khốn khϊếp, phòng tài vụ các người làm ăn kiểu gì vậy, có chút chuyện nhỏ này mà cũng phải tìm đến tôi? Bây giờ tôi có chút việc, chút nữa về sẽ tính sổ với các người!” Bên này, Trâu Trường Xuân vừa ra khỏi cửa, liền bị người của phòng tài vụ chặn
đường.
“Viện trưởng, sổ sách của phòng tài vụ trong tháng này không phải là chuyện nhỏ, nếu ông không ra quyết định, tôi lại không dám làm chủ đâu, sắp đến cuối tháng rồi, lần này ông nhất định phải cho tôi một lời chính xác, nếu không tôi không đi đâu.” Chủ nhiệm phòng tài vụ bất lực nói, đứng chặn ở cửa phòng làm việc không chịu đi.