Chương 14: Ước định thời niên thiếu (2)

“Không có gì sao anh không xuống nhà ăn cơm? Vì muốn ăn cơm mẹ anh nấu thêm một năm mà ngay cả đại học Khoa học và Công nghệ em còn không đi, anh thì hay rồi, nếu không thích, hay là giao mẹ anh cho em đi, để cô cùng em đến Hợp Phì, vậy thì em cũng không cần từ chối lời mời vào lớp thiếu niên thẳng thừng đến thế.”

“Em từ chối rồi?” Vi Triết Lễ đột nhiên cảm thấy đói như da bụng dính vào lưng.

“Ừa, em chỉ thi chơi thôi, em mới có 14 tuổi, còn đang tuổi ăn tuổi lớn, sao có thể không ăn những bữa cơm dinh dưỡng và hưởng thụ tài nghệ nấu nướng của mẹ anh chứ?” Hồi Nhất Tiếu bắt đầu “make color”, ngay cả ban chủ nhiệm khuyên can cũng không được.

Sau đó, Vi Triết Lễ ăn liền một lúc 4 bát cơm, dọa Vi Tú Cầm sợ tới mức phải vội vàng đến một ngôi miếu nhỏ thắp vài nén nhang, sợ là chỉ chậm một chút thôi, con trai bà sẽ ăn tới vỡ bụng mất.

Sau đó, Hồi Nhất Tiếu và Vi Triết Lễ lại tiếp tục cuộc sống vui vẻ học cùng trường, làm bạn cùng bàn.

Nếu nói thành tích của Vi Triết Lễ không tốt, kỳ thực khá oan ức, cậu là học sinh lớp năng khiếu thể dục thể thao của Nhất Trung - trường trọng điểm của tỉnh, môn văn hóa luôn đứng trong top 10 của lớp, top 100 của khối, đây là chuyện mà nhiều học sinh năng khiếu đến mơ cũng không dám mơ.

Sai ở chỗ, cậu luôn lấy thành tích của mình ra so với Hồi Nhất Tiếu.

So cái gì không so, lại so thành tích học tập, thế không bị tức tới không ăn không uống mới lạ.

Năm lớp 11, Hồi Nhất Tiếu vì rảnh rỗi buồn chán nên lại tham gia thi đại học, lần này cũng như lần trước, nói đăng ký thi là đăng ký, thi xong còn đạt luôn hạng 3 toàn tỉnh.

Muốn đỗ Thanh Hoa - Bắc Đại, với Hồi Nhất Tiếu mà nói, kỳ thực không quá khó khăn.

Một năm này, Vi Triết Lễ của tuổi 17 đã trưởng thành hơn hồi 16 tuổi rất nhiều.

Cậu ủng hộ Hồi Nhất Tiếu học Thanh Hoa: “Hiện tại anh là vận động viên quốc gia cấp 2, nếu nỗ lực hơn nữa, nói không chừng sẽ đạt đến tiêu chuẩn của vận động viên cấp 1, đến lúc đó có thể đăng ký vào đội vận động trình độ cao của Thanh Hoa, như vậy thì thành tích của anh thừa sức đỗ rồi.”

Hồi Nhất Tiếu mở to mắt, khoa trương nói: “ y zô, Tiểu Lễ Tử thế mà cũng có lúc tự tin với thành tích của mình cơ đấy.”

“Đương nhiên là không thể so với Mâu Mâu được rồi.” Vi Triết Lễ có chút trêu chọc, cười: “Anh tìm hiểu qua rồi, cho dù không đạt được tiêu chuẩn của vận động viên quốc gia cấp 1, với thành tích hiện tại của anh chắc cũng có hy vọng để gia nhập trại đông của đội vận động trình độ cao ở Thanh Hoa.”

Một năm qua, Vi Triết Lễ đã học được cách đối mặt với cách biệt về thành tích giữa bản thân và Hồi Nhất Tiếu, nghĩ đến rất nhiều khả năng, cũng đã chuẩn bị rất nhiều.

Cậu đã không còn là chàng thiếu niên 16 tuổi, gặp phải chuyện gì cũng lại không ăn không uống.

Cuối cùng, Hồi Nhất Tiếu vẫn từ chối cơ hội vào Thanh Hoa - Bắc Đại.

Thứ nhất, nếu cô thật sự đến Thanh Hoa học trước một năm, vậy thì Vi Triết Lễ đang học lớp 12 chắc chắn sẽ bị áp lực của kỳ thi đại học và áp lực đạt được tiêu chuẩn vận động viên quốc gia cấp 1 đè nén đến không thở nổi.

Vận động viên quốc gia cấp 2 có lẽ là tiêu chuẩn mà rất nhiều người chỉ cần chăm chỉ, nỗ lực cũng có thể đạt được.

Nhưng vận động viên cấp 1 thì thiên phú là điều kiện đủ đầu tiên.

Hồi Nhất Tiếu không rõ Vi Triết Lễ có thiên phú hay không, cô chỉ biết rằng Vi Triết Lễ thật sự rất nỗ lực.

Buổi sáng dậy sớm hơn cô hai tiếng, buổi tối thì luyện tập tới tận nửa đêm.

Tới lúc đó, nếu mà thi không tốt, nếu mà không đỗ thì thật sự không biết anh sẽ chịu đả kích nhiều đến nhường nào.

Hồi Nhất Tiếu biết rõ, Vi Triết Lễ trước nay không phải là một người đặc biệt có ý chí kiên trì.

Tất cả những bình thản, thờ ơ, kiên cường bên ngoài đều chỉ là ngụy trang.

Thứ hai, Hồi Nhất Tiếu 15 tuổi vẫn chưa có sự chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống tự lập ở đại học.

Cô là kiểu người kén chọn và nhất định sẽ không tạm bợ.

Cô không thể thật sự dẫn Vi Tú Cầm đi cùng, rồi để Vi Triết Lễ lẻ loi một mình chuẩn bị cho kỳ thi đại học, đúng không?

Thứ ba, Hồi Nhất Tiếu tìm thấy giấy báo trúng tuyển đại học Đại Hạ trong ngăn kéo của mẹ.

Với Vi Triết Lễ mà nói, đặt nguyện vọng vào Đại Hạ là một lựa chọn khá an toàn.

Nghĩ như vậy, Hồi Nhất Tiếu lại cảm thấy bản thân nên có một cuộc sống thời cao trung trọn vẹn.

Những người khác học cao trung mất 3 năm, tại sao cô lại chỉ cần học 1,2 năm?

Vì vậy, Hồi - make color - Nhất Tiếu đành lãng phí điểm số cực cao, hạ cố đến học ở Đại Hạ là sự thật, nhưng đó chưa phải là toàn bộ sự thật.

Ghi danh vào Đại Hạ, có một nửa nguyên nhân là do hồi năm lớp 4, cô và Vi Triết Lễ đã lập ước định cùng nhau thi đại học.

Tuy là, ước định đó nghe thế nào cũng cảm thấy chỉ là một câu đùa của thời niên thiếu.

Ngăn không nổi Vi Triết Lễ vì câu nói đó mà liều mạng nỗ lực.

Không những vậy, cậu còn dùng cái tư thế liều mạng không ngừng nỗ lực mỗi giây mỗi phút kia để nhắc nhở Hồi Nhất Tiếu không được quên.

Trong suy nghĩ của Vi Triết Lễ, Hồi Nhất Tiếu chính là ý nghĩa và mục tiêu cho tất cả những nỗ lực của cậu.

Hồi Nhất Tiếu đều biết những cả, nên cô càng có tự tin.

Cho dù ở trường bị nhắm vào thế nào, chỉ cần có Vi Triết Lễ ở đó, cô sẽ không phải cô độc một mình.

Cô đắc tội người ta, Vi Triết Lễ sẽ giúp cô nói lý.

Cô gây chuyện, Vi Triết Lễ sẽ giúp cô thu dọn hậu quả.

Hồi Nhất Tiếu một chút cũng không dám thay đổi hiện trạng cuộc sống của mình.

Cô đã quen với việc bắt nạt Vi Triết Lễ, cũng giống như đã quen với việc ăn cơm Vi Tú Cầm nấu.

Quan trọng hơn là, ngộ nhỡ bố cô quay về tìm, tìm không thấy cô thì biết làm sao?

Vi Triết Lễ đương nhiên cũng quan trọng không kém.

Một năm sau, cậu ấy thật sự đã đạt được tiêu chuẩn của vận động viên Quốc gia cấp 1, đồng thời còn thông qua bài thi văn hóa đối với chuyên ngành huấn luyện thể thao, võ thuật và các môn thể thao dân tộc cổ truyền do Tổng cục Thể dục thể thao tổ chức, ngay cả đại học cũng không cần thi, được tuyển thẳng ở hầu hết các trường đại học mà Hồi Nhất Tiếu có khả năng thi vào.

Cứ như vậy, khi những học sinh khác còn đang bị kỳ thi đại học giày vò tới hoa mắt chóng mặt thì Hồi Nhất Tiếu và Vi Triết Lễ đều đã được “phóng thích”.

Vi Triết Lễ được “phóng thích” là do tuyển thẳng.

Còn Hồi Nhất Tiếu được “phóng thích” là bởi vì “OMG! Thi vào cái trường như Đại Hạ thì cần gì phải nỗ lực học hành? Không phải nhắm mắt cũng đỗ sao?”

Nếu không sao lại nói Hồi Nhất Tiếu không phải cố ý làm màu chứ, cô vừa theo đuổi minh tinh lại vừa tham gia thi đại học lần ba, thành tích đạt được còn cao hơn một bậc so với lần trước.

Lần thi thứ hai, cô đã đạt được vị trí thứ 3 toàn tỉnh.

Do Hồi Nhất Tiếu muốn báo danh vào Đại Hạ để tìm bố, nên Vi Triết Lễ có suất đỗ vào đội vận động trình độ cao của Thanh Hoa cũng cùng cô học ở Đại Hạ.

Bởi vì Vi Triết Lễ, Hồi Nhất Tiếu đã từ bỏ lớp thiếu niên của đại học Khoa học và Công nghệ và cả Thanh Hoa.

Bởi vì để theo kịp Hồi Nhất Tiếu, Vi Triết Lễ cũng đã đạt được thành tích văn hóa và thành tích đủ để gia nhập đội vận động của Thanh Hoa.

Nhất Tiếu cô nương và bạn học Triết Lễ cứ như thế “tạm bợ” giúp đỡ nhau, cùng nhau đến Đại Hạ rồi thuận tiện thực hiện cái ước định thời niên thiếu.

Cả quãng đường Hồi Nhất Tiếu rất tự tin.

Cho dù thế sự có đổi thay thế nào, thì “Ngụy Triết Lễ” đã ở bên cạnh cô từ năm lớp 4 đến tận bây giờ, sẽ không bao giờ để cô phải cô đơn.

*Vi Triết Lễ và Ngụy Triết Lý đồng âm.

**

Truyện dịch bởi: Ín

Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302

**

Đọc đến đây rồi tui khum biết ai sẽ là nam chính luôn đó ==)))