Chương 13: Ước định thời niên thiếu (1)

Trong hội sinh viên, thường thì sinh viên năm nhất từ những người mới, sẽ dần trở thành thành viên cốt cán, sinh viên năm 2 là thành viên cốt cán, giàu kinh nghiệm sẽ có cơ hội đảm nhiệm những chức vụ quan trọng như phó ban, nỗ lực phấn đấu đến năm 3 thì có thể ra tranh cử chức trưởng ban hoặc chủ tịch.

Những chức vụ này mới chỉ là chức vụ trong khoa.

Mỗi khoa ở trường đại học đều có chủ tịch khoa, những chủ tịch khoa này sẽ trải qua một hoặc vài thử thách, sau đó từ trong số họ chọn ra một người làm Chủ tịch Hội sinh viên.

Vậy mới nói, chức vụ Chủ tịch Hội sinh viên này ấy mà, phải “lươn lẹo” đến tận năm 3 mới có thể làm được.

Vi Triết Lễ mới năm 2 đã có thể làm Chủ tịch Hội sinh viên của một trường khó quản lý nhất nhì như Đại Hạ, ngoại trừ “bối cảnh” lớn mạnh, còn là do khả năng “nhìn một hiểu mười”.

Những lời đồn về Vi Triết Lễ nhiều vô kể, tam sao thất bản, thật giả lẫn lộn khó mà phân biệt.

Vì vậy mà tin đồn càng lan truyền càng trở nên mơ hồ.

Lời đồn thì không thể tin, nhưng có những việc bày ra trước mắt, không còn gì để bàn cãi thì có thể thấy sức ảnh hưởng của những chuyện đó to lớn như thế nào.

Trở lại 20 năm trước, thời Hồi Nghệ nữ sĩ thi đại học cũng giống như Vi Triết Lễ, sau khi thi xong thì tham gia tuyển tú, do đó nhập học chậm mất 1 tháng, bỏ lỡ cả kỳ học quân sự nên không thể vào học ở các trường trong dự án 985.

20 năm trước, thời chưa có mạng xã hội, những trường trong dự án 985 còn khá “kiêu”.

Một là nhập học đúng thời gian, không thì đừng đến nhập học nữa.

Vòng tròn thời gian cứ quay rồi lại quay, lăn tới thời điểm ngay cả các trường đại học “bậc thần” cũng phải dùng mạng xã hội để tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Ban tuyển sinh của các trường trực tiếp bỏ qua giai đoạn trung gian để có thể tiếp cận sinh viên, nhiệt tình y như dịch vụ chăm sóc khách hàng của taobao vậy.

Vi Triết Lễ từng tham gia một chương trình tuyển tú cực hot.

Nguyên nhân cậu tham gia tuyển tú, nhiều hay ít đều khiến người ta có chút dở khóc dở cười.

Tổ tiết mục mời đến một nam minh tinh gạo cội đã mười mấy năm không xuất hiện trước công chúng, sau khi đoạt giải ảnh đế thì ở ẩn đến làm ban giám khảo, thu hút đến mức Hồi Nhất Tiếu bất chấp mọi thứ, quyết định đóng quân ở hiện trường để truy tinh.

Ý của việc “đóng quân” chính là đến đó rồi thì sẽ không về.

Lúc đó cách kỳ thi đại học còn chưa đến 1 tháng.

Vi Triết Lễ bất chấp khả năng sẽ bị Hồi Nhất Tiếu cho “ăn bơ” 7749 ngày, nhất quyết cản cô lại.

Nhưng cũng đến một ngày, cản không nổi nữa.

Hồi Nhất Tiếu không nghĩ rằng Vi Triết Lễ lại dám ngăn cô đi tìm bố.

Tức thì giận dữ: “Anh nghi ngờ năng lực của em? Anh cảm thấy năm nay em thi đại học lần ba là vì hai lần trước thi không tốt à?”

**

Trong từ điển “make color” của Hồi Nhất Tiếu kỳ thực không có việc gì được đặc biệt chú ý.

Năm lớp 10, bởi vì rảnh rỗi sinh nông nổi nên cô đăng ký tham gia thi đại học, thi chơi chơi thế mà đỗ vào lớp thiếu niên của trường đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.

Năm đó Hồi Nhất Tiếu 14 tuổi, Vi Triết Lễ 16 tuổi.

Lúc Hồi Nhất Tiếu vượt cấp lần đầu tiên hồi tiểu học, Vi Triết Lễ lớn hơn cô 2 khóa cảm thấy rất vui mừng.

Cậu dùng ngữ khí của anh lớn trong nhà cổ vũ cô: “Nếu Mâu Mâu mà vượt cấp thêm một lần nữa, thế thì có thể cùng anh lên trung học, sau đó cùng thi đại học rồi.”

Hồi Nhất Tiếu quả thật rất nghe lời, lại nhảy thêm một lớp nữa, cùng Vi Triết Lễ học lớp 4, từ đó bắt đầu giai thoại bạn cùng bàn suốt 9 năm.

Từ tiểu học đến sơ trung, bởi vì phân khu nên Vi Triết Lễ và Hồi Nhất Tiếu học cùng một trường sơ trung, độ khó không quá cao.

Sau khi lên sơ trung, Hồi Nhất Tiếu đưa việc tìm bố vào lịch trình hằng ngày của mình.

Học hành cà lơ phất phơ, không hề khiến người ta cảm thấy thành tích học tập của cô thì có gì “thần kỳ”.

Cũng chỉ là cao hơn người hạng 2 một, hai điểm thôi, là thành tích rất bình thường của người đứng hạng nhất.

Nhắm mắt mà thi được vào Nhất Trung, chắc không thành vấn đề.

Thành tích của Vi Triết Lễ chỉ có thể nói là trên trung bình, thi vào Nhất Trung còn có nột khoảng cách nhất định.

Trước kỳ thi lên cao trung một năm, Vi Triết Lễ liều mạng luyện tập điền kinh, cuối cùng cũng đỗ vào lớp năng khiếu thể dục thể thao của Nhất Trung.

Sau đó, vừa luyện tập vừa tiếp tục nỗ lực cuộc sống sinh hoạt thời cao trung.

Rồi sau đó nữa, Vi Triết Lễ không cách nào lý giải được, Hồi Nhất Tiếu nhỏ hơn cậu hai tuổi, tiểu học nhảy lớp thì chớ, cấp 2 cũng chẳng chăm chỉ học hành gì, thế mà ngay từ lớp 10 chưa ôn tập gì đã tham gia thi cao khảo, vừa thi đã đỗ vào lớp thiếu niên của đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.

Vi Triết Lễ nghĩ mãi không hiểu nổi, vừa buồn bực vừa tức giận với thành tích kém cỏi của mình, 2 ngày liền không ra khỏi phòng.

Vi Tú Cầm thấy con trai mình ngay cả cơm cũng không động đũa, bị dọa tới mức phải gọi điện cho Hồi Nhất Tiếu vừa có kết quả thi vòng 2 vào lớp thiếu niên đã một lòng nghĩ đến việc tìm bố.

Một ngày cứ tới tối là gọi, lúc mới đầu còn là vì Vi Triết Lễ không ăn cơm nên gọi để hỏi xem làm thế nào, sau đó thì cứ 15 phút lại gọi một cuộc.

Như thể cô mà để lỡ một cuộc gọi, Vi Triết Lễ có thể sẽ chết bất cứ lúc nào vậy.

Phiền tới mức Hồi Nhất Tiếu không thể không tạm gác lại “việc chính sự” tìm bố, quay về chất vấn Vi Triết Lễ: “Anh rốt cuộc muốn gì đây hả? Có biết em bận lắm không?”

Vi Triết Lễ bình thản đáp: “Anh có sao đâu, em cứ bận việc của em đi.”

Vi Triết Lễ đúng là không có chuyện gì.

Ngoài việc không ăn không uống không ngủ, hai mắt đen như gấu trúc, sắc mặt trắng bệch như gấu bắc cực.

Còn lại đều không có vấn đề gì.

**

Truyện dịch bởi: Ín

Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302

**

Chủ tịch Vi cute quá nà, ước có một thanh mai trúc mã như Chủ tịch Vi ghê á<3<3<3