Không biết là do học luật hay là vì nguyên nhân nào khác, nam sinh ngồi bên tay trái Hồi Nhất Tiếu khá là tinh tế, rất nhanh đã hiểu được ý Hồi Nhất Tiếu.
Nam sinh ngồi bên tay trái Hồi Nhất Tiếu tiếp tục phát huy khả năng tự động trả lời của mình: “Không thể nói như vậy được, trợ giảng Minh Tinh mãi đỉnh, anh ấy là người đề xuất phương pháp “phiên tòa giả định” ở Đại Hạ đấy.”
“Phiên tòa giả định?” Hồi Nhất Tiếu không quá hiểu tổ hợp từ này.
Điểm thi đại học cao như vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có điều mù mờ.
Phiên tòa giả định của khoa Luật là cái gì, Hồi Nhất Tiếu chưa từng đọc qua.
Theo lý mà nói, trò chuyện lâu vậy rồi, cũng nên đổi cách xưng hô.
Từ người bên trái, đến học trưởng phát quang, từ nam sinh bên tay trái Hồi Nhất Tiếu đến nam sinh ngồi bên tay trái Hồi Nhất Tiếu, xưng hô càng ngày càng dài, đúng là khiến người ta mệt chết mà.
Thế nhưng, Nhất Tiếu cô nương từ nhỏ đã không phải người đi theo đạo lý thông thường.
Nam sinh hai mắt phát quang ngồi bên tay trái Hồi Nhất Tiếu nhẫn nại giải thích: “Sinh viên chưa tốt nghiệp đều chưa thông qua bài kiểm tra tư pháp nên không có chứng chỉ Luật sư, như vậy sẽ không thể đao thật súng thật lên tòa kiện tụng, gặp phải những tình huống hay hoặc những cái sự kiện nóng thì sẽ thông qua phiên tòa giả định để trải nghiệm thử cảm giác biện hộ như thế nào.”
Hồi Nhất Tiếu không có gì để nói, nếu có thì chỉ có một câu: “Anh thử cầm đao thật đạn thật đến hiện trường thẩm vấn xem!”
Chẳng qua là do cô lần đầu nghe nói đến phiên tòa giả định nên có chút nghi hoặc chứ không phải là không hiểu được.
Tùy ý nghĩ một cái là hiểu ngay còn gì?
Chẳng phải ý trên mặt chữ đấy sao?
Cứ nói thẳng là người của Viện Pháp luật thích chơi nhà chòi đóng vai nhân vật trên tòa thẩm vấn có phải dễ hiểu hơn không?
Nói gì mà “phiên tòa giả định”, làm bộ “giả định” cho sang à?
Nếu mà có chút hứng thú nào với ngành luật, Hồi Nhất Tiếu đã không làm lơ người ở ban tuyển sinh của Bắc Đại.
Hồi Nhất Tiếu còn đang nóng lòng tìm bố, làm gì có thời gian hihi haha chơi nhà chòi chứ.
Nam sinh hai mắt phát quang ngồi bên tay trái Hồi Nhất Tiếu lại hihi haha đổi cách nói khác: “Nói thế này đi, những phúc lợi đáng ghen tị mà trường ta có, trên cơ bản đều do trợ giảng Minh Tinh giúp chúng ta giành được đấy.”
“Trường mình có phúc lợi đáng ghen tị?” Hồi Nhất Tiếu cảm thấy có khi nào trường mình đang học là Đại Hạ giả không.
“Trước mắt thì có cơm miễn phí, canh miễn phí, nước khoáng miễn phí; xa hơn thì có môn học leo cây và ký túc xá phu thê.” Nam sinh bên trái hai mắt phát quang không những hihi haha lại còn thích làm bộ “giả định” cho sang chảnh đếm trên 5 đầu ngón tay.
Những thứ này là cái gì với cái gì vậy trời?
Cơm miễn phí? Canh miễn phí? Nước khoáng miễn phí?
Cô thiếu những thứ này chắc?
Lại còn leo cây rồi ký túc xá phu thê?
Bạn học này không phải vì ăn quá nhiều cơm miễn phí, bị canh miễn phí với nước khoáng miễn phí chảy ngược lên não rồi đấy chứ?
Nam sinh bên trái sau khi ăn quá nhiều cơm miễn phí, bị canh miễn phí và nước khoáng miễn phí chảy ngược lên não vẫn đang tiếp tục kết mối lương duyên vốn không có kết quả:
“Sư muội không phải người của Viện Pháp luật nhỉ? Em tên là gì? Đã có bạn trai chưa? Anh vừa mới được đề cử lên nghiên cứu sinh, có thể sẽ ở lại trường ít nhất 3 năm, có hứng thú phát triển một đoạn tình yêu học đường không, rồi xin vào ở ký túc xá phu thê.”
Hồi Nhất Tiếu thấy có chút lộn xộn.
Trên lịch cũng đâu có nói hôm nay nghi lăng loạn (thích hợp làm loạn).
Thế sao cô hết loạn rồi lại loạn thế này.
Tùy tiện nghe ngóng tin tức trong trường một chút, thì những gì nghe được toàn là nam sinh bên trái sau khi ăn quá nhiều cơm miễn phí, bị canh miễn phí và nước khoáng miễn phí chảy ngược lên não khiến đầu óc bất bình thường.
Vứt bỏ cái bao tin tức tốt của Đại Hạ là Vi Triết Lễ rồi tự mình chạy đi nghe ngóng làm gì không biết?
Giờ cô muốn quay lại ghế VVVIP liệu còn kịp không?
**
“Cảm ơn Hồi Nghệ sư tỷ đã mang đến cho chúng ta những chia sẻ rất tuyệt vời, cũng hy vọng rằng Hồi Nghệ sư tỷ ở trong nước sẽ tiếp tục viết lên truyền kỳ về câu chuyện khởi nghiệp của mình.”
“Phần đầu của buổi chia sẻ kỷ niệm 100 năm thành lập Đại Hạ đến đây là kết thúc, năm phút sau chúng ta sẽ…”
Vu Ngọc Ngọc rất nhanh tìm lại được tiết tấu.
Sau đó, rời khỏi khó khăn chốn địa ngục quay trở lại khoảnh khắc hạnh phúc trên thiên đàng.
“MC rác gì vậy, ngay cả khách quý còn chưa giới thiệu hết đã kết thúc.”
“Trên lịch trình chẳng phải có 5 phút để khán giả đặt câu hỏi sao?”
“Tôi còn chưa hỏi được trợ giảng Minh Tinh lúc nào thì quay lại dạy chúng ta?”
“Đến hậu trường!”
“Đến lối ra!”
“Không thể làm lơ trợ giảng Minh Tinh như thế được!”
“Trung tâm Khoa học và Nghệ thuật có mấy lối ra?”
“Mọi người chia nhau hành động .”
“Chặn được người thì gửi tin nhắn trong nhóm.”
**
Thời gian 5 phút, đủ để sự náo động ở hội trường phía đông bắc tiếp tục tăng cao.
Ai biết thì là đi tìm trợ giảng, ai không biết còn tưởng là sắp đi báo thù.
Hồi Nhất Tiếu co đôi chân thon dài, dùng hai tay ôm lấy rồi thu về chỗ mình.
Hồi Nhất Tiếu biết rõ vào lúc fan hâm mộ cuồng nhiệt thì phải làm thế nào, động tác phòng ngự không cản đường người khác sẽ giúp giảm đi cảm giác tồn tại của một fan phong trào.
Nhất Tiếu cô nương đã nhường lối cho những fan hâm mộ chân chính nhưng bảng đèn LED của những fan chân chính đó lại không nể mặt cô.
Hồi Nhất Tiếu dùng tay đỡ mấy lần mới tránh không để xảy ra tình trạng bảng đèn LED chào hỏi mặt mình.
Nhìn thấy người cuối cùng cầm bảng đèn khổng lồ có kích thước bằng người thuận lợi đi qua, Hồi Nhất Tiếu thở phào nhẹ nhõm.
“Sao cậu còn ngồi đây? Cùng đi tìm trợ giảng Minh Tinh thôi!” Người cầm bảng đèn LED khổng lồ không hài lòng với thái độ của Hồi Nhất Tiếu.
Người đã đi rồi nhưng vẫn quay đầu giáo huấn một chút.
Tìm bố nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người dạy Hồi Nhất Tiếu làm thế nào để theo đuổi một minh tinh.
Sau một hồi choáng váng thì quên mất đưa tay ra để chặn bảng đèn LED khổng lồ mà người kia cầm.
Nhìn thấy mình sắp tiếp xúc thân mật với cái bảng đèn kia.
Nếu không sao lại nói người béo thì linh hoạt chứ?
Giờ Hồi Nhất Tiếu có đưa tay ra đỡ thì cũng không kịp, chỉ đành vô thức nhắm mắt lại.
Cú va chạm như trong tưởng tượng đã không xảy ra.
“Mâu Mâu, không sao chứ?”
Là Vi Triết Lễ dùng tay đỡ giúp Hồi Nhất Tiếu, đồng thời lo lắng hỏi han.
Bàn tay kẹp giữa bảng đèn LED và mặt của Hồi Nhất Tiếu.
Không chỉ cản đèn, mà còn chạm cả vào mặt Hồi Nhất Tiếu.
Mềm mềm, nhiều thịt, so với đệm lót thì khá thoải mái.
Lòng bàn tay to, ngón tay cũng dài, nhưng tiếc là hơi nhiều thịt, vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn của Hồi - tay khống - Nhất Tiếu.
Đúng là tiếc quá!
Gương mặt của Vi Triết Lễ đúng là thích hợp để xuất đạo, nhưng tay thì lại không.
**
Truyện dịch bởi: Ín
Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302
**
Do một chương khá dài, văn phong lại tương đối khó dịch, nên tui đã quyết định tách chương, dịch được đến đâu đăng đến đó, mong là mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ tui nha