Chương 10: Thiên Đàng và Địa Ngục (2)

Có lẽ là do khí thế của Hồi Nghệ nữ sĩ quá mạnh, cũng có thể là do lời nói của Hồi Nghệ nữ sĩ mang theo một tin tức chấn động, nên người có nhân khí cao nhất ở hội trường là trợ giảng Minh Tinh ngay cả cơ hội mở mic nói chuyện cũng không có.

Thậm chí lúc Vu Ngọc Ngọc lúc giới thiệu khách quý, bởi vì bị làm cho ngỡ ngàng mà triệt để quên đi “chú” áo đen không có cảm giác tồn tại.

Thấy phần chia sẻ thứ nhất sắp kết thúc, phía đông bắc hội trường lại bắt đầu náo động.

Những người giơ đèn LED không phải không biết sự phô trương của họ hôm nay có chút giọng khách át giọng chủ.

Nhưng biết làm sao đây?

Bọn họ đến đây là bởi vì trợ giảng Minh Tinh.

Ba năm trước, hiệu trưởng Sử nghỉ hưu, rời xa cuộc sống dạy học.

Học trưởng Minh Tinh - trợ giảng duy nhất của thầy cũng theo chân thầy, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người ở Đại Hạ.

Không dễ dàng gì mới có cơ hội này, nhóm sinh viên năm cuối của viện Pháp luật hôm nay có chút kích động.

Truyền kỳ về trợ giảng Minh Tinh lưu truyền ở Đại Hạ rất nhiều năm rồi, không thể để đến thế hệ bọn họ thì bắt đầu thất truyền mất được?

Thần tượng của tôi có thể không phải là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng cũng không thể không cho người ta nói câu nào chứ?

Nói đạo lý, cứ cho là họp báo phim điện ảnh, cũng sẽ không đối đãi đến mức này với vai phụ?

Hồi Nhất Tiếu bị tiếng gào thét nhiệt tình của sinh viên Viện Pháp luật thu hút.

Hồi Nghệ nữ sĩ đúng là vị khách chính trong buổi tọa đàm ngày hôm nay, nhưng ông bố ruột “tình nghi” quả thật mới là người thu hút cô đến buổi chia sẻ này.

Lúc nãy, cô cố ý đề cập đến Hồi Nghệ nữ sĩ trước mặt người ta, là vì muốn thu hút sự chú ý của “chú” áo đen.

Thu hút thất bại.

Hồi Nhất Tiếu suýt chút nữa thì từ bỏ.

Tiếc nuối, là bởi vì không biết có còn cơ hội được nhìn thấy đôi bàn tay hoàn mỹ có một không hai kia nữa không.

Cứ mỗi lần sinh viên ở phía Đông Bắc la hét như vậy, Hồi Nhất Tiếu lại bắt đầu hoài nghi.

Có khi nào “chú” áo đen mắc chứng OCD vừa nãy vì vội vào hội trường, nên căn bản không nghe thấy cô nói gì?

Có khi nào “chú” áo đen này ngoại trừ tên là Minh Tinh, thì còn là siêu sao ở lĩnh vực ít người học nào đó mà cô không biết?

Có khi nào hôm nay cô có thể tìm hiểu được uẩn khúc về ông bố ruột “tình nghi” rồi?

Tóm lại, trước hết phải làm rõ xem nguyên nhân gì khiến những người cầm LED ở phía Đông Bắc gào thét nhiệt tình như thế đã.

Chuyện liên quan đến bố ruột, khiến Hồi Nhất Tiếu một lòng muốn tìm bố thấp thỏm không yên.

Cô vừa đứng dậy thì bị Vi Triết Lễ kéo xuống.

Hồi Nhất Tiếu kinh ngạc trừng mắt nhìn Vi Triết Lễ.

Không cần nói, chỉ qua một ánh mắt cũng có thể truyền đạt một ngụ ý thâm sâu “Anh chán sống rồi à?”

Vi Triết Lễ thấp giọng: “Khách mời chỉ vừa mới bắt đầu diễn giảng, chúng ta ngồi ở hàng đầu tiên lại đứng dậy như thế, có khi nào bị trở thành tâm điểm chú ý không?”

“Chú ý thì chú ý.” Hồi Nhất Tiếu không cần biết đúng sai.

“Em mà cứ đi như thế, ai không biết lại tưởng em có oán hận gì với khách mời của buổi chia sẻ đấy.” Vi Triết Lễ chống lại khí thế bức ép, cố gắng khuyên ngăn.

“Thì đúng là vốn đã có oán hận rất lớn rồi còn gì, nếu không thì việc gì ngày nào cũng nghĩ cách làm sao để cắt đứt quan hệ mẹ con, đúng không?” Hồi Nhất Tiếu nhanh nhẹn rút tay ra, đến hạ giọng cũng lười: “Một mình anh ngồi đây xem là được rồi.”

Hồi Nhất Tiếu là người thuộc phái hành động, một khi đã quyết định thì sẽ lập tức tiến hành.

Để lại cho Vi Triết Lễ một bóng lưng tiêu sái.

Vị trí ngồi ở hàng ghế đầu không dễ giành được, thế nhưng Hồi Nhất Tiếu lại chẳng hề quan tâm.

Bởi cô hoàn toàn không biết rằng, chỉ vì một yêu cầu nhất thời của cô “nhất định phải ngồi ở chỗ gần Hồi Nghệ nữ sĩ nhất”, Vi Triết Lễ đã phải nỗ lực biết bao nhiêu.

Hồi Nhất Tiếu như đạp cả thế giới dưới chân, bước nhanh về khu vực sinh viên Viện Pháp luật.

Một chút cũng không biết quý trọng, huơ huơ tờ vé VVVIP trong tay trước đám người đang giơ đèn LED, nói: “Các cậu ở đây la hét là vì người áo đen trên sân khấu đúng không? Tớ có vé ở hàng ghế đầu này, có ai muốn đổi vé với tớ không?”

Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.

Điều này cũng giống như việc người ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong một buổi hòa nhạc, đột nhiên có người lấy vé ở trung tâm hàng ghế đầu để đổi với bạn.

Nếu không phải bạn trai hay bạn gái của mình còn đang ngồi bên cạnh, thì có ai mà không đồng ý đổi chứ?

Hội trường phía đông bắc vốn đã rất là náo động, giờ lại bị Hồi Nhất Tiếu làm rối loạn hơn, kinh động đến 3 người bảo vệ ở cuối hội trường.

Hồi Nhất Tiếu nhanh tay lẹ mắt, đổi vị trí với một nữ sinh viên mặc áo đỏ, giơ bảng đèn LED to nhất.

Cô gái mặc áo đỏ được chọn trúng đứng dậy không chút do dự, dúi đèn LED vào tay cậu bạn có vẻ mặt vô tội bên cạnh rồi tiến lên hàng ghế đầu tiên trước khi bảo vệ tới.

Lúc cô ấy biết được người ngồi cạnh mình là Vi Triết Lễ, phân vân không biết bản thân nên tiếp tục nhìn lên trên sân khấu hay là phải thay đổi lập trường, nhìn sang Vi Triết Lễ bên cạnh.

Trợ giảng Minh Tinh đương nhiên là thần thoại của Viện Pháp luật Đại Hạ.

Nhưng đó đều là những gì ở quá khứ rồi, có thể bị thất truyền bất cứ lúc nào.

Còn truyền kỳ Vi Triết Lễ, mới đang là hiện tại của Đại Hạ.

**

Truyện dịch bởi: Ín

Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302