Chương 4: Ly hôn

Editor: Đam Mỹ Thịt Văn

Chương 4: Ly hôn.

Hạ Thật cũng không phải là quân tử, tuy rằng hắn đã bảo đảm, nhưng lại không hề xoay người qua chỗ khác, mà ngược lại, ánh mắt sắc bén của hắn còn nhìn chằm chằm Kỳ Diễn, đôi mắt kia khi nhìn người khác luôn toát lên vẻ nguy hiểm, khi nhìn Kỳ Diễn, lại là tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Kỳ Diễn hiển nhiên tin tưởng lời hắn nói, anh chậm rãi đứng lên, quần của bệnh nhân là quần thun, cởi ra rất dễ dàng, nhưng vì Kỳ Diễn có vết thương ở đùi vẫn còn chưa khỏi, cho nên động tác của anh rất chậm. Hạ Thật nhìn anh hơi khom lưng, cái mông ở trước mắt hắn cũng cong lên theo đó, qυầи ɭóŧ góc bẹt màu đen ở bên trong dần dần lộ ra, vải của qυầи ɭóŧ kia có chút mỏng, bao chặt lấy hai luồng thịt mông. Chân anh tuy gầy, nhưng lại dài và thẳng, cho dù anh đứng thẳng, giữa hai chân vẫn sẽ lộ ra khe hở, lấy góc độ của Hạ Thật, có thể vừa vặn nhìn thấy hình dáng nơi riêng tư của Kỳ Diễn.

Đóa hoa xinh đẹp kia, chính là đóa hoa hắn đã mơ ước nhiều năm.

Ánh mắt Hạ Thật nóng rực nhìn chằm chằm nơi riêng tư kia, rõ ràng là cách một lớp vải, nhưng trong đầu hắn đã có thể tưởng tượng hình dạng và màu sắc của đóa hoa nhỏ kia, đơn giản là vì hắn đã từng nhìn thấy một lần.

Nho nhỏ, màu hồng phấn, cho dù không động vào vẫn sẽ ướŧ áŧ run rẩy, miệng huyệt còn hơi co rút vì khẩn trương, như là đang mời gọi người khác tới thưởng thức nó.

Hạ Thật hít một hơi thật sâu.

Cho dù Kỳ Diễn tin là Hạ Thật đã quay người đi, nhưng anh vẫn có chút xấu hổ khi trần trụi trước mặt người ngoài, cho nên muốn nhanh chóng mặc quần vào. Anh nhịn đau kéo quần lên đến đùi, nhưng bởi vì động tác quá vội vàng, cộng thêm mắt không nhìn thấy nên không thể kiểm soát được sức lực, một bàn chân của anh bị vướng ống quần, anh hét lên một tiếng theo bản năng, cả người ngã về phía trước.

Anh cho rằng lần này mình sẽ ngã rất thảm, vết thương ở trên trán có thể bị rách ra, vì thế anh thấy hơi nản, bây giờ anh đã đủ chật vật, anh không muốn lộ ra bộ dạng chật vật hơn bây giờ trước mặt Tần Hiểu Nguyệt, nhưng ngoài dự đoán, anh không bị ngã, mà có một người ôm lấy anh vững vàng.

Mặt anh chôn vào l*иg ngực của đối phương, xoang mũi tràn ngập hương vị của người đó, không phải là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, mà là một mùi nước hoa nhàn nhạt, trộn lẫn với mùi hương cơ thể đầy nam tính. Kỳ Diễn hít thêm một hơi theo bản năng, chờ đến khi anh khôi phục lại ý thức, mặt của anh chợt đỏ bừng, nhỏ giọng chỉ trích:

"Cậu không xoay người sang chỗ khác!"

Nói cách khác, nếu hắn xoay người đi, hắn sẽ không thể đỡ anh nhanh như vậy được.

Một tay của Hạ Thật đang đỡ lấy tay anh, một cái tay khác thì ôm lấy eo anh, lòng bàn tay như có như không cố tình cọ xát làn da mềm mại của Kỳ Diễn.

"Tôi sợ anh ngã."

Môi thì dùng lực đạo nhẹ đến mức khó thể phát hiện hôn hôn vành tai trắng nõn của anh.

"Hay là để tôi giúp anh mặc quần đi."

Kỳ Diễn khẽ giãy giụa một chút, Hạ Thật cười cười, ghé bên tai anh thấp giọng nói:

"Lúc trước toàn là tôi giúp anh thay quần áo, đều là đàn ông, xấu hổ cái gì?"

Kỳ Diễn nghe xong câu nói đó, mới gật đầu. Hạ Thật bèn ôm anh đứng lên trong tư thế này , hắn kéo quần của Kỳ Diễn lên, chờ sau khi Kỳ Diễn đứng thẳng, mới bắt đầu giúp anh kéo khóa quần. Vạt áo sơ mi hơi cuốn lên, lộ ra một đoạn eo mảnh khảnh, còn có thể nhìn thấy bụng nhỏ mềm mại bình thản của Kỳ Diễn. Eo của anh rất nhỏ, không có một chút thịt thừa nào, nhỏ một cách quá đáng, mặc quần vào còn thừa ra một đoạn ở eo. Hạ Thật không nhịn được, khe khẽ thở dài:

"Anh gầy."

Kỳ Diễn cúi đầu không nói.

Hạ Thật tìm một cái thắt lưng đeo cho anh, cố ý chậm lại động tác trên tay.

"Lúc tôi mới trở về, cơ thể của anh rất săn chắc, mới có hơn hai năm mà thôi, đã gầy thành như vậy."

Kỳ Diễn hít vào một hơi, giọng nói rầu rĩ:

"Ừm, khi đó còn tập ra được cơ bụng."

"Hiện tại cái gì cũng không có."

Hạ Thật không nhịn được sờ sờ bụng nhỏ của Kỳ Diễn, cảm nhận được cơ thể dưới tay hắn cứng lại vì bị đυ.ng vào, mới không dấu vết thu hồi tay.

"Nhưng mà sờ vào cũng không tệ lắm."

Kỳ Diễn nghe thấy giọng nói của hắn vẫn giống với bình thường, cơ thể đang căng thẳng mới chậm rãi thả lỏng ra, anh tìm cách rời đề tài:

"Quả Quả cũng sẽ tới sao?"

“Cô Tần có thể sẽ mang theo nó."

Hạ Thật nhét vạt áo sơ mi của anh vào trong quần, sửa sang lại một lúc, mới bắt đầu đeo thắt lưng cho anh.

Mặc áo sơ mi và quần tây vào nhìn thần sắc của Kỳ Diễn tốt hơn nhiều so với mặc quần áo bệnh nhân, ít nhất nhìn cũng không quá kiệt quệ. Kỳ Diễn khe khẽ thở dài:

"Tôi sẽ thương lượng với cô ấy một chút xem cô ấy có thể chăm sóc Quả Quả một thời gian không, hiện tại tôi như thế này... Tuy là có thể ỷ lại vào anh, nhưng anh cũng không thể lo cho cả tôi và Quả Quả được."

Nhưng mà sau khi chuyển nhượng xong siêu thị, anh và Tần Hiểu Nguyệt làm thủ tục ly hôn, Tần Hiểu Nguyệt lại thể hiện rõ thái độ là mình không nhàn rỗi, cô ta tính sau khi ly hôn sẽ cùng tình nhân rời khỏi nơi này, đi đến một thành phố khác để sinh sống. Thậm chí Tần Hiểu Nguyệt còn rất lạnh lùng nói:

"Tháng sau tôi còn phải tổ chức hôn lễ, rất bận rộn, không có dư sức mà chăm sóc Quả Quả. Nếu anh không có cách nào chăm sóc con bé, tôi đưa nó đến nhà trẻ ở ký túc, chờ đến lúc anh xuất viện thì đón con bé về."

Bé con được Kỳ Diễn ôm ở trong lòng, Quả Quả là do một tay anh nuôi lớn, nên rất dính anh, trong khoảng thời gian này không thấy ba ba nên thường xuyên khóc, hôm nay nhìn thấy anh, vội vàng ôm anh không buông tay, còn khóc sụt sùi, đến khi Hạ Thật đưa cho con bé một cây kẹo, con bé mới dừng khóc, rất ngoan ngoãn ngồi trên đùi ba ba ăn kẹo.

Con bé còn quá nhỏ, mới có hơn hai tuổi nói còn không rõ, cho nên nó căn bản nghe không hiểu là bố mẹ đang ly hôn, còn đang thảo luận xem nên để nó ở chỗ nào.

Kỳ Diễn nghe vợ mình nói xong, tia hi vọng cuối cùng trong lòng anh cũng bị dập tắt, nếu Tần Hiểu Nguyệt đồng ý thỉnh cầu của anh, anh sẽ còn ý định tiếp tục cuộc hôn nhân này, cho dù đã biết vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ, anh cũng có thể xem như chưa thấy vì con gái.

Trời mới biết anh khao khát một gia đình hoàn chỉnh đến như thế nào.

Nhưng lời nói tàn khốc của vợ đã đập gãy ý định của anh, trong giọng nói của Kỳ Diễn tràn ngập thất vọng:

"Hiểu nguyệt, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy? Quả Quả cũng là con gái của cô, cô rõ ràng biết tình cảnh của tôi bây giờ, tôi căn bản không thể chăm sóc cho nó."

Tần Hiểu Nguyệt chẳng hề để ý nói:

"Cho nên tôi mới đề nghị để con bé sống ký túc ở nhà trẻ, ở nơi đó có các bạn nhỏ cùng chơi với nó, giáo viên cũng rất yêu thương học sinh, mỗi ngày con bé đều được ăn ngủ đúng giờ, có gì không tốt đâu?"

"Có thể so được với sự chăm sóc của cha mẹ sao? Nó còn nhỏ như vậy, thứ cần nhất không phải là sự quan tâm của cha mẹ hay sao? Cô sao có thể vì sự ích kỷ của bản thân, mà vứt bỏ con mình như vậy?"

Kỳ Diễn là một người cực kỳ nhu hòa, cả đời anh chưa từng gây sự, cũng chưa từng buông lời ác độc với người khác, trước kia khi đối diện với vợ và con gái lúc nào anh cũng kiên nhẫn, mà lúc này khi thấy rõ sự ích kỷ của vợ, anh thực sự nhịn không nổi.

"Tôi ích kỷ?"

Tần Hiểu Nguyệt không vui trừng mắt với anh, thấy Kỳ Diễn im lặng không nói, cô ta đột nhiên cười lạnh nói:

"Được thôi, anh là một người cao thượng, nên phiền anh mang luôn đứa con gái bảo bối của anh đi đi, dù sao tôi cũng không cần quyền nuôi con, về sau tôi và các người không còn bất cứ quan hệ gì nữa, anh cũng đừng hòng quăng nó cho tôi, nếu anh thực sự không nuôi được, thì ném nó vào viện phúc lợi đi."

Đột nhiên ánh mắt cô ta đảo qua Hạ Thật và Kỳ Diễn, trào phúng cười cười:

"Huống chi hiện tại anh đã có Hạ tổng là chống lưng, dựa vào quan hệ của hai người, ngài ấy sẽ không bỏ mặc anh đâu."

Cô ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "quan hệ", mặc dù Kỳ Diễn không thể thấy được biểu tình của Tần Hiểu Nguyệt, nhưng qua giọng nói của cô ta đã đủ thấy được sự ái muội ở trong đó.

Kỳ Diễn sợ ngây người, Chu Kính Nghiệp cũng có chút kinh ngạc, chỉ có Tần Hiểu Nguyệt và bạn trai là có biểu tình rất vừa lòng.

Khϊếp sợ qua đi, Kỳ Diễn mới chậm rãi thở ra một hơi, cơ thể hơi run rẩy mới bình ổn lại được, anh nói:

"Ký tên đi."

"Căn nhà kia đổi sang tên cô, quyền nuôi con thuộc về tôi, chúng ta ly hôn. Nhưng tôi muốn thêm một điều kiện, tôi không cần phí trợ cấp nuôi Quả Quả của cô, nhưng về sau Quả Quả sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với cô, cô không được hỏi thăm con bé, không được liên lạc với con bé, cả đời này đều không được."

Giọng nói của Kỳ Diễn nặng nề, sau khi nói xong, lại hướng tới phía Chu Kính Nghiệp đang ngồi nói:

"Luật sư Chu, phiền anh thêm điều kiện này cho tôi."

Chu Kính Nghiệp nói:

"Được, không thành vấn đề."

Mắt của Kỳ Diễn không nhìn được, tất cả mọi việc vẫn là phải để Hạ Thật giải quyết, anh cũng không quan tâm mấy người kia đang nói cái gì, chỉ chua xót ôm con gái ở trong ngực. Quả Quả ăn được một nửa cây kẹo, đôi mắt tròn xoe vẫn luôn nhìn chằm chằm băng gạc màu trắng quấn quanh mắt Kỳ Diễn, cô bé không nhịn được vươn tay ra sờ, dùng giọng nói non nớt khó hiểu hỏi:

"Ba ba, đôi mắt..."

Kỳ Diễn nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái đặt ở bên môi hôn hôn, dịu dàng nói:

"Mắt của ba ba bị bệnh, cho nên phải quấn băng gạc, Quả Quả không cần lo lắng, sẽ mau khỏi thôi."

Con gái vẫn còn quá nhỏ để hiểu hết lời nói của anh, vẫn như cũ cố chấp muốn tháo băng gạc quấn quanh mắt Kỳ Diễn ra, nhưng trước giờ con gái đều rất ngoan, hơn nữa trong khoảng thời gian này nó đã lâu rồi không nhìn thấy ba ba, sau khi bị ba ba ngăn cản vài lần, nó cũng thôi không sờ soạng nữa. Nó nắm chặt ngón tay của ba ba, liếʍ kẹo ở trên tay, nhỏ giọng hỏi:

"Ba ba, về nhà không ?"

Trong lòng Kỳ Diễn đau xót, nhỏ giọng dỗ dành:

"Đợi vài ngày nữa rồi chúng ta về nhà, được không?"

Trên danh nghĩa anh có bất động sản ở hai nơi, nơi thứ nhất đã bị di rời và phá bỏ, cho nên anh cũng có một khoản tiền bồi thường, còn căn hộ còn lại khá nhỏ, chỉ có hai phòng và một ban công, trước khi kết hôn anh đã mua một căn nhà khác để sinh sống, mà căn nhà hiện tại anh để lại cho vợ chính là căn nhà đó.

Có thể nói, sau khi ly hôn xong, anh và con gái đã không còn cái gọi là nhà nữa.

Trẻ con còn nhỏ nên không hiểu, nơi này lại còn có nhiều người lạ, nó nhát gan không dám nói gì, chỉ biết ăn kẹo, dựa sát vào người ba ba, một bàn tay còn túm chặt lấy anh, như là sợ anh lại rời xa nó lần nữa.

Hạ Thật xử lý nhanh hơn cả tưởng tượng của Kỳ Diễn, mất một chút thời gian đã thỏa thuận xong, hắn giúp Kỳ Diễn ấn dấu vân tay ký tên, sau đó lái xe đưa anh đến Cục Dân Chính lãnh giấy ly hôn.

Kỳ Diễn không tiện hoạt động, Hạ Thật bèn tìm một cái xe lăn để anh ngồi, như vậy Quả Quả cũng có thể nằm ở trong lòng anh, lúc lên xe xuống xe đỡ một chút là được. Lúc bọn họ đến nơi, hiển nhiên Tần Hiểu Nguyệt và bạn trai đã đợi được một lúc, khi nhìn thấy bọn họ, đã không chờ nổi muốn đi vào bên trong.

Thủ tục ly hôn rất nhanh đã được xử lý xong, tâm tình của Kỳ Diễn vô cùng phức tạp, anh muốn nói vài lời tạm biệt với Tần Hiểu Nguyệt, nhưng Tần Hiểu Nguyệt lại không hề để tâm tới anh, ngay cả con gái cũng không thèm liếc mắt một cái, kéo tay bạn trai vui vẻ rời đi.

Công việc của Chu Kính Nghiệp đã hoàn thành, anh ta không cần phải đến bệnh viện nữa, nên lúc trở về chỉ có Hạ Thật đang lái xe chở Kỳ Diễn và Quả Quả. Hắn đi không nhanh, Hạ Thật nhìn Kỳ Diễn ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, chờ đến lúc dừng đèn đỏ, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mở miệng:

"Dương Dương, anh rất khó chịu à?"

Khóe miệng Kỳ Diễn lộ ra một nụ cười chua xót.

"Nếu tôi nói là không khó chịu, cậu sẽ không tin phải không?"

Hạ Thật hơi hơi híp mắt.

"Anh còn yêu cô ta?"

Kỳ Diễn khe khẽ thở dài:

"Tôi cũng không biết, so với việc ly hôn, tôi khó chịu với việc Quả Quả mất mẹ hơn."

Con gái đã ngủ ở trong lòng anh, ngón tay vẫn còn đang nắm chặt tay anh, như đang thiếu vắng cảm giác an toàn vậy.

Hạ Thật khẽ cong khóe môi một chút.

"Yên tâm đi, đã có tôi ở đây."