Chương 2: Tai nạn xe cộ

Editor: Đam Mỹ Thịt Văn

Chương 2: Tai nan xe cộ.


Mười hai năm sau.

Kỳ Diễn tỉnh lại trên giường bệnh, theo bản năng anh muốn mở mắt ra, nhưng dường như có gông cùm xiềng xích ngăn cản hành động của anh, anh ngẩn người, dần dần tỉnh táo trở lại, lúc này anh mới nhớ ra mình bị tai nạn xe cộ, đôi mắt bị thương, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn chữa trị.

Đôi mắt bị bịt kín bởi băng gạc, đương nhiên anh không có cách nào làm động tác trợn mắt, toàn bộ thế giới của anh toàn là một màu đen, suy nghĩ một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở ra, ngón tay vén chăn trên người lên ngồi dậy. Đầu anh vẫn còn có chút đau, trong khoảng thời gian ngắn rất khó để nhớ ra xuống giường ở bên nào, thử thăm dò sờ soạng trong chốc lát, Kỳ Diễn quyết định xuống giường ở bên phải, chân vừa mới định bước xuống giường, âm thanh cửa bị đẩy ra vang lên, một người vội vội vàng vàng đi tới, dùng âm thanh trầm thấp từ tính nói:

"Dương Dương, trước tiên đừng nhúc nhích, để tôi giúp anh."

Kỳ Diễn bèn bất động, khi người kia đến gần bên người anh, anh mới nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:

"Tiểu Thật, mấy giờ rồi?"

"Mới 7 giờ sáng thôi, vẫn còn sớm."

Người đàn ông cao lớn 24 tuổi tên Hạ Thật lấy dép lê đi vào chân anh, sau đó mới nâng anh dậy dìu tới phòng vệ sinh. Đôi mắt của Kỳ Diễn không nhìn thấy, nếu bây giờ anh có thể thấy, tất nhiên biết đây là một phòng bệnh cao cấp, tất cả thiết bị đều đầy đủ hết, ngoài giường bệnh mà anh nằm ra, bên cạnh còn có một cái giường khác, buồng vệ sinh cũng lớn gấp đôi so với phòng bệnh bình thường, rộng rãi và sáng sủa, không có bất kì một mùi gì lạ.

Kỳ Diễn bước đi rất chậm, sau tai nạn xe cộ không những mắt của anh bị thương mà đầu cũng bị ảnh hưởng đôi chút, ngay cả tay chân cũng bị thương, chân trái bị nứt xương nhẹ, đùi ở chân bên phải bị xẻ ra một vết to, trải qua một tháng điều trị, miệng vết thương đã kết vảy, đợi mấy ngày nữa là có thể cắt chỉ, may mắn chính là nội tạng của anh vẫn còn bình thường, không phải chịu bất kỳ một tổn thương gì.

"Vậy cậu dậy còn sớm hơn cả tôi."

Giọng của Kỳ Diễn hơi khàn khàn, nhẹ nhàng, mang theo cảm kích:

"Khoảng thời gian này thực sự làm phiền cậu quá."

Hạ Thật híp mắt nhìn anh, vẻ ngoài của hắn cực kỳ đẹp trai, đôi mắt sắc bén, gương mặt của hắn không phải kiểu làm cho người khác cảm thấy thân thiện gần gũi, nếu hắn không cố tình che giấu đi, thì xung quanh hắn luôn tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi. Ánh mắt của hắn quá sắc bén, có đôi khi còn làm cho người ta hãi hùng khϊếp vía, cho nên bình thường hắn luôn đeo kính mắt để che giấu đi ánh mắt của mình. Nhưng khi hắn nhìn Kỳ Diễn, ánh mắt sắc bén kia lại bị suy yếu, ngược lại du͙© vọиɠ chiếm hữu của hắn lên đến đỉnh điểm, giống như dã thú đang quan sát con mồi của mình.

Nếu như lúc này Kỳ Diễn có thể thấy, đại khái sẽ bị dọa chạy.

Hạ Thật cười khẽ, nếu chỉ dùng tai nghe thì chỉ cảm thấy nụ cười của hắn thật vô hại.

"Có gì mà vất vả chứ, dựa vào quan hệ giữa hai chúng ta, thì nhiêu đây không đáng nói."

Hắn cố tình kề sát vào tai Kỳ Diễn để nói, đè thấp thanh âm hỏi:

"Muốn đánh răng trước hay là đi WC trước?"

Đôi mắt của Kỳ Diễn không nhìn thấy, cho nên thính giác cũng trở nên nhạy cảm hơn trước, lúc này anh chỉ cảm thấy giọng nói của người đàn ông bên cạnh vừa trầm thấp lại vừa từ tốn, từng lời nói của hắn đều phả bên tai anh, điều này khiến gương mặt anh hơi nóng lên, anh nhẫn nại cảm xúc muốn tránh đi, nói:

"Muốn đánh răng trước."

Anh duỗi tay muốn tìm bàn chải đánh răng, Hạ Thật nói:

"Để tôi."

Trên bồn rửa tay có hai cái bàn chải đánh răng, một trắng một đen, Hạ Thật lấy bàn chải đánh răng màu trắng quyệt kem đánh răng lên trên rồi đưa cho Kỳ Diễn, sau đó đưa cho anh một cốc nước.

"Được rồi."

Hắn giả bộ vui đùa nói:

"Có muốn tôi đánh răng hộ anh không?"

Kỳ Diễn vội vàng lắc đầu.

"Để tôi tự làm."

Anh ngậm một ngụm nước khẽ súc miệng rồi nhẹ nhàng phun ra, sau khi xác định chỗ mình phun đúng là bồn rửa mặt anh mới bắt đầu đánh răng. Đánh răng anh có thể tự mình làm, nhưng rửa mặt thì không được, anh không biết khăn lông để ở đâu, cũng không biết vòi nước nào là nước lạnh hay nước ấm. Nhưng may mắn thay Hạ Thật vẫn luôn ở bên cạnh anh, hắn đã sớm chuẩn bị tốt khăn lông ấm, đợi khi anh đánh răng xong thì đưa cho anh rửa mặt.

Ban đầu Kỳ Diễn muốn tự mình làm, nhưng đấy là lúc anh mới tỉnh lại, chưa thể tiếp thu hiện trạng của bản thân, muốn tự làm mọi thứ như trong quá khứ, anh còn cố chấp mấy ngày, muốn một mình xuống giường đi WC, muốn tự mình ăn cơm, muốn chứng minh bản thân không phải là một người tàn phế. Nhưng khi đi đường anh bị ngã thê thảm, ăn cơm cũng có thể dính đầy hạt cơm lên người, rửa mặt còn làm ướt cả băng gạc, thiếu chút nữa đôi mắt của anh đã bị nhiễm trùng, lúc này anh mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Có Hạ Thật ở bên cạnh khuyên ngăn, cuối cùng anh cũng tiếp nhận hiện thực, thừa nhận bản thân là một người tàn tật, phải nhờ người khác giúp đỡ.

Tựa như hiện tại, anh ngửa đầu lên, để đối phương dùng khăn lông nhẹ nhàng lau lên mặt, lau sạch khóe miệng đang còn dính ít bọt kem đánh răng, lau những vết bẩn khác trên mặt, lại còn hoàn toàn tránh né những vết thương trên mặt anh.

Rửa mặt xong, Kỳ Diễn bắt đầu đi WC, đây là phần anh cảm thấy thẹn nhất, không chỉ là bởi vì đi WC, mà còn là vì cơ thể anh không giống người bình thường.

Cơ thể của Kỳ Diễn bị dị dạng, anh là một người song tính, đây là dị tật từ khi sinh ra anh đã có, không thể thay đổi. Anh cũng không có đủ điều kiện làm phẫu thuật, cho nên chỉ có thể cố gắng xem nhẹ địa phương kia, sống rụt rè cẩn thận. Nhưng may mắn là chỗ đó cũng không ảnh hưởng đến quá trình phát dục của anh, dươиɠ ѵậŧ của anh vẫn phát triển thành kích cỡ bình thường, tinh hoàn của anh tuy nhỏ, nhưng vẫn có thể làm người khác sinh con. Cậu cẩn thận giữ kín bí mật của mình, giống như nam nhân bình thường kết hôn rồi sinh con, vợ anh lúc biết bí mật của anh, cũng không vứt bỏ anh, việc này khiến anh rất cảm ơn vận may của mình.

Nhưng hiện tại anh mới biết, lúc đó vợ anh không chê, là bởi vì cô ta không thèm để ý, chứ không phải là không chê. Tới khi hôn nhân tan vỡ, cô ta mới lấy bí mật thân thể của anh ra để chế giễu.

Nghĩ đến đây ngực anh lại quặn đau, Kỳ Diễn vội vàng bỏ những suy nghĩ ấy qua một bên, chờ đến khi Hạ Thật rửa mặt xong cho anh, anh mới hơi xấu hổ nói:

"Tiểu Thật, cậu... Cậu có thể ra ngoài trước được không?"

Hạ Thật nói:

"Được, nếu có gì khó khăn thì gọi tôi. Giấy vệ sinh để ở chỗ này, dùng xong có thể vất trực tiếp vào bồn cầu, đi vệ sinh xong thì gọi tôi, tôi sẽ chờ ở ngoài cửa."

Hạ Thật nắm lấy tay anh, chỉ cho anh biết chỗ để giấy vệ sinh, sau đó nâng nắp bồn cầu lên rồi mới đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng cửa bị đóng lại, Kỳ Diễn mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tràn đầy phiền muộn.

Hôm nay… Hôm nay chính là ngày anh ly hôn với vợ.

Sau khi Kỳ Diễn tốt nghiệp đại học xong, anh không đi tìm một công việc như những người khác, mà tự xây dựng lên sự nghiệp của bản thân. Nơi anh và bà ngoại ở đã bắt di dời dân cư để phá bỏ khu chung cư cũ này, ngay cả cửa hàng bán đồ ăn nho nhỏ kia cũng bị phá, anh và bà ngoại nhận được một số tiền đền bù khá lớn, anh liền dùng số tiền này để mở một cái siêu thị. Siêu thị đi vào hoạt động được nửa năm, bởi vì những khu lân cận vẫn chưa xây dựng xong nên không có nhiều người ở, việc buôn bán của siêu thị thường xuyên bị lỗ, nhưng chờ đến khi những khu ở lân cận kia xây dựng xong, người đến ở nhiều lên, siêu thị của anh càng ngày càng làm ăn khấm khá. Sau hai năm kinh doanh, anh đã mở rộng siêu thị ra gấp đôi, sự nghiệp của anh cũng có thể gọi là hô mưa gọi gió.

Ở giai đoạn thành công nhất của sự nghiệp, anh cũng đã hoàn thành được hai việc lớn trong đời đó là kết hôn và sinh con.

Vợ của Kỳ Diễn là do hàng xóm giới thiệu, nhìn rất nhỏ nhắn đáng yêu, khi cười rộ lên rất ngọt ngào, lần đầu tiên Kỳ Diễn nhìn thấy cô ấy đã thích rồi. Mà ấn tượng của vợ anh về anh cũng không tồi, ngoại hình của Kỳ Diễn thanh tú, tính cách cũng tốt. Hai người làm quen với nhau một năm rồi kết hôn, lúc Kỳ Diễn 25 tuổi, bọn họ sinh được một bé gái, Kỳ Diễn cảm thấy cuộc đời của mình thật trọn vẹn.

Tuy rằng tính tình của vợ anh nóng nảy, tiêu tiền phung phí, thường xuyên đi du lịch, một năm số ngày vợ chồng anh ở cùng nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng Kỳ Diễn cũng không quá bận tâm mấy cái đó bởi vì chỉ cần ở cạnh con gái là anh đã thấy hạnh phúc rồi.

Nhưng mà biến cố xảy ra đột ngột, sau khi sinh con gái xong, xuất hiện một siêu thị lớn cạnh tranh với siêu thị của anh, bất kể là hàng hoá hay giá cả, anh đều không thể cạnh tranh được với đối phương, siêu thị càng lúc càng đi xuống, siêu thị thị anh dồn tâm huyết gây dựng bao nhiêu năm, đã sụp đổ trong một thời gian ngắn. Trong một năm này, Kỳ Diễn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng cũng không thể nghịch chuyển tình hình, anh không muốn từ bỏ sự nghiệp của bản thân, cho nên dốc hết tiền của mình để duy trì siêu thị, mà mọi chuyện lại không có tốt lên chỉ ngày càng xấu đi, về sau anh lúc nào cũng trong trạng thái nợ nần.

Trong lúc sự nghiệp của anh đang trên bờ vực sụp đổ, thì cuộc hôn nhân của anh cũng có nguy cơ tan vỡ, một dãy số lạ gửi cho cậu một loạt ảnh chụp, lúc Kỳ Diễn click mở, tim của anh lạnh đi.

Thì ra vợ anh đã sớm nɠɵạı ŧìиɧ, lúc anh đang chạy ngược chạy xuôi để cứu lấy sự nghiệp, vợ của anh lại đang vui vẻ cùng tên đàn ông khác, trên bức ảnh gương mặt của vợ cậu cực kì sắc nét, đang sung sướиɠ cùng người đàn ông kia hôn môi, lừa dối trắng trợn khiến đầu của anh lập tức muốn nổ tung.

Kỳ Diễn không thể chịu đựng việc mình bị phản bội, anh chất vấn vợ mình, nhưng vợ anh lại không cảm thấy hối lỗi một chút nào, mà ngược lại còn thản nhiên thừa nhận, sau đó đưa ra đề nghị ly hôn với anh.

Ly hôn? Con gái còn chưa đầy ba tuổi, nếu bây giờ ly hôn, anh phải làm sao bây giờ?

Khi nghe được câu nói đó cả người Kỳ Diễn cứng đờ, anh không thể hiểu nổi, muốn đi gặp vợ để nói lý, nhưng trên đường đi lại gặp tai nạn xe cộ. Anh còn nhớ rõ, anh hoảng hốt lái xe phi về khía trước, tốc độ nhanh đến mức anh khó có thể thừa nhận, chờ nhìn đến khi anh sắp tông vào một người, mới vội vàng bẻ tay lái, xe anh đâm mạnh vào hàng rào bên đường. Anh phải chịu va chạm mãnh liệt, bị một mảnh kính nhỏ đâm vào mắt, đầu đau điếng, rồi lâm vào hôn mê.

Lúc anh tỉnh lại, đã là mười ngày sau.

Kỳ Diễn ấn nút xả nước, mặc lại quần, rồi sờ soạng xung quanh để tìm đường đi ra ngoài, còn chưa đi được vài bước, cửa buồng vệ sinh đã bị mở ra, giọng nói của Hạ Thật truyền tới:

"Tại sao không gọi tôi?"

Kỳ Diễn cảm thấy hơi thẹn, tìm một cái lý do cho mình:

"Tôi muốn thử xem mình có tìm được đường ra khỏi cửa hay không thôi, tôi cũng không thể để cậu giúp đỡ mãi được."

"Tại sao lại không thể?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai anh, mang theo hơi thở ấm nóng phả vào tai, dọa Kỳ Diễn nhảy dựng lên, Hạ Thật nhìn anh cười khẽ:

"Không phải lúc trước anh nói muốn tôi làm em trai của anh hay sao?"

Lúc này Kỳ Diễn mới thở phào, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt:

"Cậu còn nhớ rõ?"

Hạ Thật nhìn chằm chằm vào anh:

"Những lời anh nói, tôi đều nhớ rõ hết."

Hắn nắm lấy tay Kỳ Diễn, thong thả dắt anh đi ra bên ngoài.

"Tới ăn bữa sáng đi, lát nữa còn có hẹn với luật sư."

Kỳ Diễn nói:

"Được."