Nữa năm qua đi.
Dưới sự miệt mài ma luyện của mấy loại Pháp Lực, kinh mạch của hắn cũng đạt đến cường độ cực cảnh.
Muốn siêu việt nó, vẫn là phải nhờ vào ngoại lực đáng sợ tác động, tôi luyện siêu phá cực cảnh.
Hiện tại cơ thể hắn trưởng thành không ít, đã sáu tuổi và mang hình hài của một đứa trẻ chín tuổi, có chút cao ráo.
Hắn cũng không khoác một bộ da thú như thường lệ nữa, mà thay vào đó chính là một bộ thanh sam y phục.
Mái tóc màu đen rủ xuống thả lỏng không gió tự bay, có chút phiêu du.
Trên gương mặt nở một nự cười lạnh nhạt, dung mạo càng ngày càng ưa nhìn, khiến người ta gặp một lần liền vô pháp quên đi, cực kỳ ấn tượng.
Càng ngày càng trở nên tuấn lãng vô song.
Trường Tranh chậm rãi mở mắt ra, đôi mặt như thu thủy hờ hững hiện ra, mi tâm một dạng kì quái luân chuyển xoay tròn khó mà phát giác ra được.
Bên trong đó như là một cái hố sâu không đáy, như có thể hút hồn người ta tiến vào mà vĩnh viễn không cách nào thoát ra.
Cực kỳ thâm túy cùng sâu lắng, cũng ẩn chứa vô biên thương kình đáng sợ gào thét như muốn phá chướng mà ra, cường thế ma diệt trấn áp tất cả!
Nhưng sau một lần nhất mắt, tất cả, đã biến mất, trở lại dáng về cà lơ phất phơ, cực kỳ vô hại nhưng lại hữu hại không tưởng.
Hắn đứng lên, nhún vai vài cái liền có ý định phi lên mặt đất, nhưng đột nhiên, hắn đã dừng lại!
Vội vàng quay người lại, ánh mắt híp lại nhìn lấy thác nước, Pháp Lực truyền vào ánh mắt, bất giác tỏa ra tiến vào trong thác nước, thử dò xét thăm dò xem.
Không lâu sau đó, hắn đã mở mắt ra, bên trong có chút giật mình ngoài ý muốn.
Không ngờ a, ha ha.
Hắn trong lòng cười nhạt một tiếng, phi thân lao qua dòng thác chảy xuống, biến mất tại thác nước trung tâm.
Pháp Lực bao trùm thân thể nên hắn khi lướt qua cũng chẳng ướt áo cái gì.
Vừa xuyên qua, đập vào trước mắt hắn chính là một cái cánh cửa kì quái.
Địa hình sau thác nước lại là một cái hang động, bên trên còn chỉa xuống rất nhiều mũi nhọn, thỉnh thoảng lại có vài giọt nước tích tách nhỏ xuống.
Tích!
Tách!
Hắn không để ý những tiểu tiết này, mà chỉ chăm chú quan sát và đánh giá cánh cửa hang động trước mặt.
Nó có dạng hình nữa vòng tròn, nhưng lại hẹp và cao, ở giữa chính là một đường sọc, phân thành hai cách cửa.
Ở mỗi trung tâm cánh cửa lại có một cái lỗ nhỏ, có lẽ là cần vật đặc biệt đem bỏ vào để mở ra cánh cổng kia, tiến vào bên trong hang động.
Đặc biệt là trên cánh cửa này, vậy mà lại khắc họa vô số đường văn ký tự thần bí mà cổ lão, tối nghĩa phức tạp đến cùng cực.
Gương mặt hắn nghiêm nghị lại, thậm chí trong ký ức của hắn, dù đã đi qua vô số cấm khu, tử địa nhưng vẫn rất hiếm thấy tìm được nơi có ký tự thần bí bậc này.
Hắn dám khẳng định, nơi này là một trong những nơi mà hắn cảm thấy bí hiểm nhất, vừa đáng sợ lại vừa ẩn chứa cơ duyên to lớn không thể tả.
Nhưng với thực lực hiện tại của hắn, vào đó chỉ là tìm đường chết, nên hắn không có ý định thăm dò, chỉ xem cho biết.
Sau này nếu có đủ thực lực, lại tiến vào đó thăm dò vậy.
Trường Tranh lắc đầu, quay người rời đi ra khỏi hang động đằng sau thác nước.
Trong lòng cảm thấy thần thức càng ngày càng quan trọng, nó là một loại thủ đoạn tra xét giống như thượng đế thị giác vậy, khi mở ra là có thể nhìn thấy ba trăm sáu mươi độ cảnh quan.
Thần thức được phóng thích ra thông qua suy nghĩ và ý niệm của tu sĩ.
Mà thần thức chỉ sinh ra khi tu sĩ đặt chân vào cảnh giới thứ hai - Hữu Thức Cảnh!
Hiện tại hắn chỉ là Pháp Lực Kỳ, dĩ nhiên là không có thần thức rồi.
Nhưng đổi lại, hắn có thể lấy Pháp Lực phát tán ra để thăm dò thông qua cảm nhận, không thể quan sát như thần thức.
Nên là vì vậy, hắn không thấy được hang động đằng sau thác nước, cũng không cảm nhận được thứ gì đặc biệt.
Những ký tự kia cũng là cực kỳ ẩn nấp, không để lộ một chút hơi thở nguy hiểm nào của chính mình mặc cho có có đáng sợ đến cỡ nào.
Hắn dám khẳng định rằng, nếu hắn chạm vào những ký tự kia, bọn chúng sẽ hóa thành những văn tự gϊếŧ người không lưu tình, cực kỳ khủng bố mà gϊếŧ hắn như gϊếŧ chó.
Hắn không thể không cảm khái a, quả nhiên thiên địa bao la rộng lớn vô tận, có quá nhiều bí mật chưa được phát hiện ra.
Càng như vậy, hắn càng thấy bản thân nhỏ bé, nhỏ bé đến cùng cực cho dù đã là tồn tại đỉnh cao của chư thiên vạn vũ.
Ài....
Sở dĩ hắn có thể phát hiện ra được nơi này, cũng là nghe thấy giọt nước róc rách to lớn hơn bình thường vì tăng tiến tu vi, ngũ quan trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.
Nếu là lúc trước, e là không nghe thấy vì âm thanh thác nước chảy xuống to lớn hơn nhiều lắm, không đáng chú ý.
Trường Tranh một đường đi nhanh, lại tiếp tục ra ngoài động thiên phúc địa, tìm kiếm cơ duyên đánh vỡ kinh mạch và đan điền cực cảnh!
- Đại ca a, hắn....
Âm thanh thần bí kia giọng nói có chút lắp ba lắp bắp nói không rõ, cực kỳ hàm hồ.
............
Song Tuyệt Sơn Mạch.
Bằng một cách thần kỳ nào đó mà tất cả đại địa sơn hà tại nơi này đều khôi phục về lại cảnh quan như cũ.
Không gian vốn băng liệt ngàn vạn dặm cũng khôi phục trở lại bầu trời xanh xanh.
Nó là do thiên nhiên tác động, tự chủ phục hồi lại, còn dưới mặt đất lại không thể tự động phục hồi, trừ khi....
Nó, chính là chịu lực lượng không người biết đến khôi phục!
Ngoại trừ Trường Tranh ra, không ai biết tại nơi này đã từng có cường giả đại chiến để lại.
Khi đi ra, hắn cũng cực kỳ nghi hoặc, nhưng nghĩ đến nơi này tồn tại người kia, liền không nghĩ đến nữa.
Có lẽ, là do y đi....
Trường Tranh mang gương mặt hơi nghiêm lại, đã trôi qua ba năm rưỡi, hắn chỉ còn có sáu năm rưỡi nữa mà thôi.
Phải mau chóng tăng cao tu vi sau đó trở lại Song Tuyệt Sơn Mạch, tìm kiếm địa phương chứa nữa phần công pháp kia để tiếp thu.
Nếu không, e là hắn tính mạng liền nguy kịch!
Trường Tranh một đường lao nhanh ra, hắn ước tính, e là phải mất đến một tháng mới rời khỏi Song Tuyệt Sơn Mạch được.
Nhưng mà trước lúc đi, hắn vẫn là không quên đến Bán Tuyệt Hà một chuyến, đến lấy thứ kia, rồi mới rời khỏi Song Tuyệt Sơn Mạch.
Tại Bán Tuyệt Hà.
Khung cảnh nơi đây vẫn vậy, không có một chút đổi mới nào vẫn như mấy năm trước, vẫn như cũ bất biến giữa dòng thời gian biến động.
Cũng không biết, nó có bị trận chiến kia ảnh hưởng hay không?
Có, hay không?
Khó nói a...
Nhưng tạm gác mọi chuyện qua một bên, hắn vẫn đi làm chính sự.
Ở trước mặt nước hồ Bán Tuyệt Hà, Trường Thanh thân mặc một bộ thanh sam y phục, lực lượng tản ra nhè nhẹ bao trùm lại nhục thân, sau đó phóng người bơi xuống Bán Tuyệt Hà.
Bập!
Cả người đổ xô xuống nước kêu vang một tiếng, toàn thân hắn hình thành một cái vòng tròn quang cầu cách ly hắn với mặt nước xung quanh, không để nó thấm vào.
Ngay vừa khi xuống nước, đập vào mắt hắn chính là một con cá lớn tầm nữa mét đang khè ra cái miệng dữ tợn há mồm to ra như muốn nuốt hắn vào trong.
Yêu khí nó bắn mạnh mà ra bao trùm lấy hắn, tu vi Nhục Thân Cảnh tầng tám bùng nổ như muốn dùng nó để định vị hắn đứng yên tại chỗ chờ đợi nó há miệng ăn vào.
Nó có yêu khí, chính là vì tu vi cao luyện ra, không có Yêu Lực là hiểu rồi, huyết thống bình thường.
- Chà chà, màn chào hỏi này thật thân thiện a...
Trường Tranh híp mắt cười nhạt, Pháp Lực điều động vào ngón tay, hóa thành một thanh tiểu thương, chém ra một cách hờ hững.
Nó mang theo thương kình kinh khủng xoẹt một tiếng, con cá kia liền bị cắt thành hai mảnh.
Máu tươi bắn ra, yêu huyết nhuộm vào nước biển thu hút kí©h thí©ɧ không ít con cá cuồng bạo khác.
Xì!
Xì!
Vèo!
Xèo!
Mấy chục con thủy quái lớn khác mang theo uy thế không sợ chết lao nhanh như gặp phải chất kí©h thí©ɧ, ánh mắt đỏ lên cực kỳ cuồng dã bất tuân há hốc mồm to ra.
Trường Tranh sắc mặt ứa ra một tia nguy hiểm, lập tức không muốn tiếu tốn quá nhiều thời gian chơi với bọn chúng.
Pháp Lực mãnh liệt bùng nổ kinh khủng mà ra, làn sóng Pháp Lực khuếch tán theo hình tròn.
Những nơi đi qua làm cho mật nước gợn sóng bấp bênh cuồn cuộn, mấy chục con thủy quái lao tới lập tức bị chấn nổ.
Yêu huyết hòa tan vào mặt nước khiến nó trở nên huyết tinh, hóa thành một vũng nước máu đỏ.
Trường Tranh không một chút để ý đạp nước mà đi, nhanh chóng lặn xuống dưới sâu của Bán Tuyệt Hà.
Càng về sau, nhiệt độ càng nóng, áp suất của dưới Bán Tuyệt Hà cũng càng ngày càng lớn.
Quang cầu do hắn sử dụng Pháp Lực để tạo ra cũng dần dần có dấu hiệu rạn nứt, chống đỡ không nổi.
Hắn phải gia cố vận dụng sáu thành lực lượng mới hoàn toàn tự do đi lại trong Bán Tuyệt Hà.
Sau mấy phút không ngừng lặn xuống, rốt cuộc hắn đã đến nơi cần đến!
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc