Chương 13

Đây là tin tức mà anh ta điều tra được trong cả ngày hôm nay, nhưng mà Phùng Duyệt Di thật sự nghiện cờ bạc rất nghiêm trọng, trả hai mươi triệu nợ cờ bạc, năm mươi triệu còn lại ba mươi triệu. Đối với người bình thường thì nếu sống tiết kiệm, ba mươi triệu có thể tiêu xài cả đời, thế nhưng Phùng Duyệt Di lại sa chân vào sòng bạc lần hai, đoán chừng đến lúc ra ngoài sẽ không còn gì cả.

“Vậy chẳng phải là con riêng à?” Dương Ngọc Anh nghe thấy lời con cả nói, trong lòng hơi khó chịu.

Lâm Cảnh Lịch hờ hững nhìn mẹ ruột rồi cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu: “Mấy ngày nữa Tư Niên sẽ dẫn đứa nhỏ về nhà, đừng để nó nghe thấy lời này của mẹ. Tư Niên rất thương con trai đấy.”

Mặc dù Lâm Tư Niên không nói nhiều với anh ta lúc ở phòng làm việc nhưng có vài lời cũng không cần phải nói, từ hành vi và giọng điệu của anh, thậm chí là biểu cảm của anh là có thể nhìn thấy rồi.

Lần này đến lượt Lâm Quốc Thịnh ngạc nhiên: “Thương con trai? Nó đó hả?” Ông không ngạc nhiên khi Lâm Tư Niên đột nhiên có con trai lớn như vậy nhưng lại ngạc nhiên vì Lâm Tư Niên sẽ trở thành một người cha tốt.

“Gần đây tâm trạng Tư Niên không vui lắm, nhưng lần trước con gặp nó thì nó đã tốt hơn rồi, chắc là có công lao của thằng bé kia.” Nếu không phải như thế, lần trước anh ta gặp Lâm Tư Niên, cho dù có trói cũng phải trói em trai đến bệnh viện.

Cho dù trói Lâm Tư Niên ở trên giường, ăn uống ngủ nghỉ mỗi ngày đều cần có người chăm sóc thì anh ta cũng không cho phép em trai ruột xảy ra chuyện. Nhà họ Lâm sẽ không chịu nổi, anh ta... Cũng không chịu nổi.

Dương Ngọc Anh bị Lâm Cảnh Lịch nhìn chằm chằm, bà ngại ngùng nói: “Mẹ biết rồi, đó cũng là cháu của mẹ, sao mẹ có thể không thương thằng bé được chứ? Sao mẹ có thể nói mấy lời này trước mặt thằng bé với Tư Niên được? Đều do người lớn gây ra tội lỗi, liên quan gì đến thằng bé đâu.”

Lâm Cảnh Lịch hài lòng gật đầu khi thấy Dương Ngọc Anh nghĩ như vậy.

Ba người đang ngồi trong đại sảnh đều nghe thấy tiếng đập nặng nề truyền đến từ tầng trên, không phải tiếng vang chói tai khi đồ sứ thủy tinh rơi xuống đất mà lại giống tiếng vật nặng ngã xuống thảm hơn.

Biểu cảm của Lâm Quốc Thịnh lập tức trở nên lo lắng, nhìn về phía Lâm Cảnh Lịch hỏi: “Cứ nhốt Tiểu Hàn như vậy hả? Có phải là thằng bé đã không đến trường một tuần rồi không?”

Lần này Lâm Cảnh Lịch còn không thèm ngẩng đầu lên: “Cứ để nó đập đi, đã đổi hết đồ đạc trong phòng nó rồi. Nếu nó có thể đập chết mình thì cũng coi như nó có bản lĩnh. Phải để nó nhớ kỹ mới được.”

“Bọn nhỏ thế hệ Tiểu Hàn phải chịu đựng nhiều hơn chúng ta, nó cũng rất khó chịu khi bị lừa. Con cũng không thể nhốt nó đến khi Tư Niên về nhà, không cho nó gặp em trai luôn đúng không?” Dương Ngọc Anh không nỡ, lên tiếng nói giúp.