Chương 7

Nàng cho rằng ngày hôm sau là có thể nhìn thấy thần thượng, nhưng mà cho đến trước một ngày khánh công yến, Tư Mặc rốt cuộc không xuất hiện.

Các tiên nga nghị luận, không khỏi truyền tới trong tai nàng, Nàng không phản ứng gì, nhưng thật ra An Cô lại tức giận, đem hành cung trên dưới răn dạy hồi lâu.

Sáng sớm khánh công yến hôm nay, An Cô hầu hạ nàng mặc quần áo trang điểm, lời nói thấm thía mà dặn dò: “Công chúa đừng đem những lời đàm tiếu đó để ở trong lòng. Đến Thiên cung, chỉ cần đi theo thần thượng, ngàn vạn không cần chạy loạn.”

Nàng gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ.

Nàng lớn lên ở trong cung, những thủ đoạn của nhóm cung phi nhóm tranh sủng, nàng chứng kiến cũng không ít. Chỉ bằng vào các tiên nga nghị luận liền muốn dao động nàng? Tuyệt đối không thể.

Xe ngựa của thần quân Vân Sơn Thần đã chuẩn bị sẵn, tiểu tiên đồng lái xe thấy nàng đi ra, liền cung kính tiến lên chào.

“Thỉnh Cửu cô nương lên xe, thần thượng đã xuất phát trước.”

Nàng ngẩn ra.

Tư Mặc không chờ nàng sao?

An Cô mang theo một chúng tiên nga ở phía sau theo dõi. Trước mắt bao người, nàng như cũ bảo trì mỉm cười, thoáng thi lễ liền lên xe.

Không chờ nàng…… Cũng không sao, thần thượng ở Thiên cung chờ nàng cũng được.

Huyên Huệ cụp mắt, che giấu đi sự thất vọng trong đáy mắt.

Nhìn xe ngựa đi xa, An Cô nhẹ nhàng thở ra, đang định mang theo các tiên nga trở về, lại thấy cách đó không xa một hàng ngựa xe vội vàng chạy tới, có một tiểu tiên đồng nghiêng ngả lảo đảo nhảy xuống xe, chạy về phía An Cô.

Tiểu tiên đồng này nhìn giống như đúc người vừa nãy, An Cô sửng sốt, “Ngươi không phải mới vừa đi sao, công chúa đâu?”

Tiểu tiên đồng như sắp khóc ra, “Ta bị đánh hôn mê, không biết là ai làm. Cửu cô nương đâu?”

Sắc mặt An Cô trầm xuống, nhìn về hướng xe ngựa rời đi, chỉ có mây trắng, không có bóng dáng xe ngựa.

Đã xảy ra chuyện.

“Mau lấy lệnh bài của ta, đi Thiên cung tìm thần thượng!”

……

Xe ngựa ở trong đám mây từ từ hành tẩu, Huyên Huệ ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa, vẫn duy trì giáo giưỡng của một công chúa, ngoan ngoãn mà bất động.

Một lát sau, xe ngựa xóc nảy một chút, tựa hồ dừng ở trên mặt đất. Mùi hoa nồng nặc truyền vào trong xe, nàng cuối cùng nhịn không được, đem mành vén lên một chút, tức khắc bị cảnh đẹp trước mắt làm cho choáng váng.

Đây là một rừng hoa đào rất đẹp, không có điểm kết thúc. Sáng lạn hồng nhạt đầy trời bay múa, như hà như mây. Bánh xe nghiền qua hoa diệp, phát ra âm thanh xào xạc khàn khàn.

“Tới rồi, thỉnh Cửu cô nương xuống xe.”

Nàng do dự không dám nhích người.

Nói chính là đi Thiên cung, nơi này rõ ràng là rừng hoa đào, tiểu tiên đồng này có phải là nói dối không?

Tiểu tiên đồng liệt môi cười: “Cửu cô nương yên tâm, thần thượng chuẩn bị cho cô nương một kinh hỉ, cố ý làm ta mang cô nương đến nơi đây.”

Hắn lấy ra một ngọc bội, nàng tập trung nhìn vào, đúng là phối sức của Tư Mặc, lúc này mới yên tâm xuống xe.

Tiểu tiên đồng lái xe ngựa trong chớp mắt biến mất ở đám mây. Nàng đứng ở một bên cây thụ hoa đào, không biết nên đi nơi nào.

Chung quanh đều là hoa đào, nàng căn bản phân không rõ phương hướng. Thị lực nàng chưa hoàn toàn khôi phục, liền càng nhìn không ra được đông tây nam bắc.

Đầu óc nàng mê muội mà đi một đoạn đường, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng sáo, du dương liền theo tiếng sáo đi qua.

Tiếng sáo này tựa hồ là cố ý chỉ dẫn nàng đi tới, nàng càng đi, hương đào hoa càng thêm nồng, một tòa đình loáng thoáng hiện ra hình dáng.

Trong đình có một bóng dáng bạch y, đưa lưng về phía nàng thổi sáo. Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng tràn ngập niềm vui sướиɠ ngọt ngào, hận không thể chạy thẳng về phía vòng tay ôm ấp quen thuộc ôm ấp.

Là thần thượng!

Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy qua, ôm lấy vòng eo bóng người bạch y đó.

Tiếng sáo đột nhiên dừng lại, bóng người bạch y quay đầu lại, thế nhưng không phải Tư Mặc.

Nàng ngây ngẩn cả người, cuống quít buông tay tay, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, đành phải đỡ đình trụ, ngơ ngác mà nhìn hắn.

Hắn là ai? Thần thượng ở nơi nào? Vì cái gì cùng bóng dáng thần thượng tương tự như thế?

Bóng dáng bạch y đó buông cây sáo xuống, híp lại mắt đào hoa, cười nhẹ: “Khó trách Tư Mặc muốn đem ngươi giấu đi, quả thật là một tiểu mỹ nhân khó gặp .”

Tiểu bạch thỏ dựng lỗ tai lên, cảnh giác mà nhìn hắn, lui về sau một bên.

“Không đúng, bình thường ta nói tiểu mỹ nhân, đều sẽ bị mắng đăng đồ tử, ngươi như thế nào không mắng ta? Phàm nhân công chúa đều ngượng ngùng mở miệng sao?” Thanh Tiêu sờ cằm, ánh mắt dừng ở bên cổ nàng, hơi kinh ngạc, “Ngươi như thế nào…… Ngươi bị đầu độc?”

Độc tàn nhẫn như vậy, dùng ở trên người tiểu mỹ nhân nũng nịu, người hạ độc quả thật không hiểu thương hoa tiếc ngọc.

Thanh Tiêu cẩn thận đánh giá nàng, nhếch cằm cười cười: “Tiểu mỹ nhân, tới nơi này của ta, ta giúp ngươi giải độc.”

Nàng kiên định mà lắc đầu, xoay người chạy về phía rừng hoa đào, Thanh Tiêu đuổi theo sau lưng ngả ngớn trêu đùa thanh: “Chạy cái gì, thật sự giúp ngươi giải độc.”

Hoa đào bay múa đầy trời, căn bản biện không rõ phương hướng. Nàng nghiêng ngả lảo đảo mà chạy nhanh, cảm giác tiếng cười hắn từ bốn phương tám hướng truyền tới, đầu óc tức khắc choáng váng, quay người lại, vừa lúc đâm vào trong lòng ngực hắn.

Thanh Tiêu bắt lấy cổ tay của nàng, cười rất là đắc ý: “Đừng chạy, ngươi là một phàm nhân sao có thể chạy trốn khỏi thần tiên, làm ta nhìn xem.”

Hắn nhéo cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu, đối với cổ nàng cân nhắc, “Người hạ độc người muốn cho ngươi cả đời đều nói không được, thật là một người độc ác, để ta ngẫm lại ta có dược liệu gì…… Tê……”

Một cơn gió mạnh thổi qua, một đòn nặng nề đánh trên cổ tay Thanh Tiêu, tức khắc sưng đỏ lên.

Hắn vội vàng thu tay lại, đối với người tới mắng: “Còn không phải là giúp tiểu mỹ nhân ngươi xem thương sao, làm gì kích động như vậy!”

Cổ tay đáng thương của hắn, đều sưng lên.

Huyên Huệ lảo đảo lui về phía sau, bị ôm vào trong ngực có mùi hương cỏ xanh. Nàng ghé vào trong lòng ngực hắn, chưa hoàn hồn lại, nghe thấy trên đỉnh đầu cười lạnh một tiếng: “Xem thương liền xem thương, muốn động thủ thì, tìm sư muội ngươi đi.”

Thanh Tiêu nghẹn ngào, hậm hực mà dùng pháp thuật lên cổ tay mình, “Ai ngờ ngươi lại đem dược nhân sủng thành như vậy……”

Hai chữ "Dược nhân” vừa ra , Tư Mặc tức khắc thay đổi sắc mặt, theo bản năng nhìn thoáng qua Huyên Huệ.

Không nghĩ tới Huyên Huệ cũng ngẩng đầu xem hắn, ánh mắt tràn ngập khó hiểu.

Dược nhân là cái gì?

Thanh Tiêu thấy phản ứng hai người, thầm kêu không xong.

Tiểu mỹ nhân hiện tại còn không biết nàng là dược nhân của Tư Mặc? Tư Mặc cũng không nói cho nàng?

Thanh Tiêu phát giác chính mình gặp rắc rối……

Vốn dĩ hắn muốn gài bẫy Tư Mặc để hắn nhận ra tiểu mỹ nhân có bao nhiêu quan trọng, nhưng không ngờ lại chọc phải rắc rối

Cái này không xong.

Thanh Tiêu cười mỉa lui về phía sau, nói “Xin lỗi”, chớp mắt liền biến mất không thấy, để lại hai người bọn họ ở trong rừng hoa đào.

Tư Mặc ngơ ngẩn mà nhìn nàng, thấy trên mặt nàng tràn ngập nghi hoặc khó hiểu.

—— dược nhân là cái gì?

Tư Mặc vô pháp trả lời, càng không nghĩ nói cho nàng.

Nàng vô ý thức mà nắm vạt áo Tư Mặc, nghiêng đầu.

Chuyện này rất khó trả lời sao?

Cảm giác bất an ở trong lòng tràn ngập. Ngón tay nàng nắm vạt áo càng thêm dùng sức, muốn một câu trả lời

Tư Mặc lại bỗng nhiên nhéo nàng cằm, nặng nề mà hôn xuống dưới. "