Chương 6

Mặc kệ Tư Mặc quyết định như thế nào, không quá mấy ngày, chỉ dụ của Thiên Đế truyền xuống dưới, ở giữa cố ý nhắc tới Trường Nhạc công chúa Vệ thị Huyên Huệ, yêu cầu Tư Mặc mang theo nàng cùng đến dự tiệc.

Xem ra, không chỉ có Thanh Tiêu rất tò mò, ngay cả Thiên Đế đều cũng không ngoại lệ, muốn biết là nữ tử như thế nào mê hoặc được hắn.

Tư Mặc sau khi tiếp chỉ có chút bất đắc dĩ.

Hắn biết đây là chủ ý của Thanh Tiêu. Nhờ chỉ dụ của Thiên Đế quang minh chính đại xem người của hắn, cũng chỉ có Thanh Tiêu làm được.

Không có chỉ dụ, hắn còn có thể suy xét mang nàng cùng nhau đi dự tiệc hay không, nhưng khi có chỉ dụ, hắn ngược lại muốn đem người giấu đi.

Đem nàng giấu ở Cửu Huyền hành cung, không cho người khác thấy.

Thật sự là ứng với lời tiên tri của Thanh Tiêu “Kim ốc tàng kiều”.

Ánh mắt Tư Mặc dời xuống, dừng lại ở dòng chữ “Trường Nhạc công chúa Vệ thị Huyên Huệ”.

Hóa ra lai đây là phong hào cùng tên họ của nàng

Huyên Huệ sao?

Tư Mặc niệm mấy lần, cảm thấy tên này dễ nghe êm tai, rất hợp với khí chất của nàng, bỗng nhiên giật mình một cái, ngơ ngẩn mà nhìn chỉ dụ.

Lại muốn đem người giấu đi, lại là niệm tên nàng.

Hắn thật sự hoang mang.

Độc của hắn đã giải đến gần như khỏi, có phải hay không nên chọn thời điểm, đem người đưa trở về?

Tuy nhiên, tưởng tượng đến việc đem nàng trở về, hắn liền có chút đứng ngồi không yên.

Chẳng lẽ muốn giữ nàng lại sao?

Tư Mặc buông chỉ dụ, phiền muộn mà thở dài.

……

Cả ngày luyện tập kết thúc, An Cô cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, phân phó các tiên nga: “Mau làm công chúa ngồi xuống.”

Phàm nhân yết kiến Thiên Đế, đây là chưa việc bao giờ từng có. An Cô sợ nàng ở trước mặt Thiên Đế thất lễ, mấy ngày nay vội vàng dạy lễ tiết cho nàng. Cũng may nàng là công chúa, học được rất nhanh.

Giữa mày An Cô tràn đầy lo lắng, một đôi bàn tay nhỏ thình lình duỗi tới, nắm tay An Cô

An Cô ngẩn ra, thấy nàng nắm tay mình, lộ ra nụ cười dịu dàng, ý bảo không cần lo lắng.

An Cô bật cười, “Ngươi không sợ sao?”

Nàng nghiêm túc mà lắc đầu.

Một chút đều không sợ.

Ngược lại, nàng còn rất hào hứng.

Thiên Đế triệu kiến nàng, ý nghĩa nàng không còn là tế phẩm mà hoàng huynh dâng lên nữa, thân phận rốt cuộc cũng qua minh lộ.

Nói cách khác, nàng có thể quang minh chính đại ở lại bên cạnh thần thượng.

An Cô thấy vẻ mặt nàng, liền biết nàng suy nghĩ cái gì. Môi vừa động, vẫn là không có mở miệng.

Nếu nàng biết thần thượng không có ý nghĩ giữ nàng lại, không biết nàng sẽ thất vọng biết bao.

….…

Màn đêm buông xuống.

Phía sau tẩm điện đã được thắp sáng bằng nhữn ngọn nến, nàng đứng ở cửa điện, ngơ ngẩn mà nhìn trung đình.

Thần thượng vẫn chưa trở về.

Cả ngày luyện tập khiến eo lưng nàng đau nhức, hơn nữa cộng với sự điên cuồng tối hôm qua, nàng sắp không đứng được, chỉ có thể đỡ cửa điện lẳng lặng chờ đợi.

Nhưng mà, thẳng đến khi sắc trời hoàn toàn tối đi, nàng cũng không chờ được Tư Mặc trở về.

Có một ngọn đèn chậm rãi đi về phía nàng, đáy mắt nàng lóe lên một tia sáng, nhưng khi nhìn thấy người tới, ánh sáng lại tan biến.

“Công chúa mau đi nghỉ ngơi đi.” An Cô nhẹ nhàng mà mở miệng nói, “Thần thượng ở Minh Quang Các, có lẽ là lại hẹn thần quân Dao Quang uống rượu, cũng đừng đợi nữa.”

Nàng ngơ ngẩn gật đầu, nhịn không được lại hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, vẫn là không thấy được bóng dáng quen thuộc.

Có lẽ nhìn nàng quá cô tịch lại cô đơn, An Cô nhịn không được hỏi: “Không bằng ta đi thỉnh thần quân trở về……”

Nàng liên tục lắc đầu.

Thần thượng bận như vậy, nàng không thể tùy hứng.

An Cô hầu hạ nàng ngủ, đang định tắt hết đèn, lại thấy nàng xoay người ngồi dậy, nghiêm túc mà lắc đầu.

An Cô sửng sốt, nhìn chiếc đèn duy nhất còn sót lại trong tay mình, “Công chúa muốn giữ lại cho thần thượng một cái sao?”

Nàng mím môi cười, gật đầu.

Sau khi An Cô rời đi, tẩm điện chỉ còn lại một chiếc đèn hỏa bồi nàng.

Chiếc chăn lạnh lẽo, không có cái ôm ấm áp tràn ngập hương cỏ xanh. Ánh nến yếu ớt chiếu vào mắt nàng, nàng cuộn tròn tay chân trong chăn lại, ngơ ngác nhìn bóng đen trong phòng, vô thức chìm vào giấc ngủ. "