Chương 86: Đoạt giải (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Thời gian như thoi đưa, giải thưởng Ngân Tinh mỗi năm tổ chức một lần được bình chọn qua internet đã đến mùa xuân năm thứ hai. Lần này, với diễn xuất nổi bật của Trác Duyệt trong bộ phim "Nguyên lai anh yêu em", cậu được lọt vào danh sách đề cử giải thưởng nam nhân vật chính xuất sắc nhất của loạt phim truyền hình.

Lễ trao giải ngày đó, Lâm Huy lái xe trên đường đến buổi lễ, Trác Duyệt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ mà cảm khái trong lòng: "Nháy mắt đã trôi qua ngày đó, em vẫn còn nhớ rõ cảm giác sợ hãi ống kính, chỉ muốn chạy trốn. Cái gì đoạt giải, biểu diễn, nổi danh hay kiếm tiền, tất cả đều không muốn. Hiện tại nghĩ lại, thật giống như một giấc mộng."

"Hiện tại không sợ?" Nam nhân bên cạnh cười hỏi.

"Có ngài bên cạnh em, cái gì em cũng không sợ." Cậu đưa đầu lại gần, tựa vào vai Phương Minh Diễn.

Nam nhân im lặng cười, bàn tay ấm áp bao lấy tay cậu. Trác Duyệt mở lòng bàn tay ra, mười ngón tay giao nhau. Dưới ống tay áo giấu trong tây trang, trên hai cổ tay đều đeo vòng tay màu bạc giống hệt nhau, mặt trong vòng, nơi người khác không nhìn thấy, được khắc tên viết tắt của đối phương.

Đây là do Phương Minh Diễn tự lên ý tưởng và thiết kế, được Hạ Nhiên tự tay chế tác.

Không quan tâm nó đắt giá đến đâu, nhưng trên thế giới này chỉ có một đôi.

Lần này bước vào thảm đỏ, Trác Duyệt vẫn đi cùng Lục Trần Dương. Lễ phục hai người một đen một trắng, tương phản cường liệt.

"Lần này làm sao lại chọn màu đen?" Lục Trần Dương vừa đi vừa hỏi.

"Thoạt nhìn như càng trầm ổn hơn một chút." Cậu đáp.

"Trầm ổn?"

"Ân, nếu như tôi thật sự có cơ hội lấy được giải thưởng này, tôi muốn làm một chuyện thực đặc biệt. Cho nên chí ít phải khiến mình thoạt nhìn trầm ổn một chút, chung quy đây cũng coi như là một chuyện nghiêm túc ......" Cậu hào phóng dừng chân trước mặt phóng viên, mỉm cười trước ống kính.

Trong một năm này, Trác Duyệt tham diễn kịch nói, quay quảng cáo, làm từ thiện, tham gia chương trình thực tế, quay phim truyền hình và điện ảnh, không ngừng tích lũy và rèn luyện, cảm giác với ống kính của cậu cũng càng thêm nhạy bén. Tựa hồ không cần cố ý nhìn, cũng có thể biết chính xác phương hướng và góc độ máy quay. Từ phong thái tao nhã lịch thiệp đến đôi mắt đầy tự tin nổi bật, đều thu hút ánh nhìn của mọi người.

Đèn huỳnh quang liên tục lóe sáng trước mắt, tiếng thét chói tai vang lên, hết thảy đều y hệt một năm trước.

Thời không phảng phất như đan xen chồng lên nhau.

Trác Duyệt còn nhớ rõ ràng, khi đó mình chật vật như thế nào xuyên qua thảm đỏ thật dài này, nhớ rõ nam nhân cho cậu lời "bùa chú" kia, nhớ rõ nam nhân vô thanh dặn dò phía sau cậu, nhớ rõ hốc mắt cậu đỏ lên khi nghe hai tiếng "Vì ta".

Cậu lưu loát kí tên mình, sau đó bước vào đại sảnh trao giải.

Phương Minh Diễn đang đứng ở một góc hẻo lánh gần cửa chính chờ cậu, một thân tây trang màu đen tinh xảo được thợ thủ công cắt may tỉ mỉ. Một tay tùy ý đặt trong túi, một tay chán chết nghịch di động. Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt cậu, nam nhân ngẩng đầu, hướng về phía cậu hơi hơi cong khóe môi, trong mắt có vài phần ấm áp.

"Xem ra anh nên công thành thân thoái (thành công rồi thì nên lui thân)." Lục Trần Dương cười cười, thức thời đi trước.

Trác Duyệt đi đến trước mặt anh hỏi: "Tiên sinh đang chờ em sao?"

Phương Minh Diễn đưa tay sửa sang áo cậu, nói: "Đã chuẩn bị lời phát biểu khi nhận giải chưa?"

"Em đã chuẩn bị kỹ càng rồi." Cậu dùng cặp con ngươi đen láy kia nhìn đối phương, nói: "Ngài cảm thấy em có hy vọng đoạt giải sao?"

"Nếu anh là giám khảo, anh sẽ chọn em."

"Đơn thuần từ phương diện chuyên nghiệp mà chọn?"

"Đương nhiên, em là diễn viên giỏi."

"Nếu em đoạt giải, ngài có thể đáp ứng em một nguyện vọng hay không?"

Trong mắt nam nhân có tiếu ý: "Loại thủ đoạn ra giá trước này em học ở đâu?"

Trác Duyệt nhướn mày nói: "Ngài không dám sao?"

Phép khích tướng vụng về khiến Phương Minh Diễn nhịn không được nở nụ cười, thản nhiên nói: "Được, anh đáp ứng em."

Trước khi dạ hội trao giải chính thức bắt đầu, hai người một trước một sau bước vào hội trường, ngồi xuống. Khi khách mời trao giải tuyên bố danh sách đề cử nam nhân vật chính phim truyền hình xuất sắc, trong màn ảnh Trác Duyệt hơi hơi cong khóe môi, ngọn đèn hòa tan dưới đáy mắt thành tinh thạch oánh lượng sáng rực rỡ.

Tiếp theo, khách mời công bố người chiến thắng.

Tiếng vỗ tay như sấm động.

Trác Duyệt mặc tây trang màu đen đứng dậy, quay người lại cám ơn từng người đồng hành đang chúc mừng cậu ngồi chung quanh, sau đó ngẩng đầu vững bước về phía sân khấu.

Phương Minh Diễn nhìn thân ảnh cậu, vô thanh cong khóe môi.

Lần đầu gặp mặt, cậu tựa như một động vật nhỏ cùng đường, quật cường lại cố chấp nhưng không thể không vì sinh kế mà buông bỏ tự tôn lấy lòng mình. Sau này, khi cậu bắt đầu được mài khắc tỏa sáng trong tay anh, lại vì sự cố kia đột ngột phát sinh mà cơ hồ bị hủy diệt triệt để, trở thành một con rối gỗ ỷ vào thuốc để sinh tồn, trong mắt chỉ có vô tận kinh hoảng và trống rỗng. Lễ trao giải năm trước, cậu như một chú nai nhỏ chấn kinh, xuyên qua mưa bom bão đạn chạy về hướng mình. Đến cuối cùng, cậu đã trở nên rực rỡ loá mắt như vậy.

Ôn nhã, tự tin, tuấn dật, lại khiêm nhường.

Tốt đẹp như vậy.

Từ bao giờ bắt đầu sinh lòng thích cậu?

Đó là loại cảm tình chậm rãi lên men theo thời gian, giờ phút này đã khó có thể phân chia giới hạn chính xác, nhưng mà vì nó, mà l*иg ngực luôn nồng nàn nóng bỏng, trái tim luôn đập nhanh vì người ấy, đó gọi là tình yêu.

Trác Duyệt nhận cúp chiến thắng, lúc cám ơn cậu nhìn quanh toàn hội trường, nói: "Cám ơn mọi người. Hôm nay nhận được giải thưởng này chứng tỏ khả năng của tôi được khán giả và giám khảo tán thành và công nhận, tôi cảm thấy thực tự hào. Cảm tạ tất cả nhân viên đoàn phim "Nguyên lai anh yêu em", không có sự giúp đỡ của mọi người tôi sẽ không có thành tích ngày hôm nay. Còn có các fans của tôi, tôi biết mọi người vẫn luôn bỏ phiếu cho tôi, còn không ngừng động viên khuyến khích, cũng phi thường cảm ơn mọi người." Cậu dừng một chút, nói: "Thực ra tôi hôm nay, ngoại trừ chuẩn bị cảm nghĩ khi đoạt giải ra, còn có lời thanh minh muốn tạm thời ly khai sự nghiệp diễn xuất."