Chương 44

CHƯƠNG 44

Quy củ (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Đêm, yên lặng như biển lớn.

Trong phòng im lặng không một chút thanh âm, trong tầng tầng bóng đêm chỉ có một ngọn đèn ngủ duy nhất ở góc phòng mơ hồ phát ra ánh sáng óng vàng nhu hòa, giống như một ngôi sao cô độc, sắp bị đêm tối nuốt hết, lại giống như con cá nhỏ giữa biển khơi mênh mông rộng lớn, muốn gợi ra sự chú ý của ai đó.

Thảm lông dê thật dày, mềm mại mà ấm áp. Trác Duyệt nằm trên hơi giật giật, thay đổi tư thế khiến cái lưng càng đau đớn, cậu nhíu mày chịu đựng, chậm rãi ngồi dậy. Mất ngủ cuốn lấy cậu lâu ngày, dù cho cực kỳ mỏi mệt cũng không cách nào đi vào giấc ngủ.

Cậu vừa rồi tổng cộng ăn tám cái roi. Hai lần "Ta sai lầm" đầu tiên nói không nên lời, cuối cùng lại không thể không khuất phục trước đau đớn, dựa theo mệnh lệnh của người nọ mà một lần lại một lần đếm số nhận sai. Ngón tay vuốt nhẹ, có thể cảm giác được vài dấu vết hơi sưng lên trên lưng kia.

Phương Minh Diễn tinh xảo khống chế lực đạo ở mức không chảy máu lại có thể khiến đau đớn đến mức phát run. Càng quá phận là, rõ ràng anh cho cậu tất cả đau đớn, nhưng thời điểm bôi thuốc lại ôn nhu như vậy, nhẹ giọng thì thầm, dịu dàng ôm lấy, khiến chính mình căn bản không thể hận anh nổi.

Trác Duyệt nhìn thân ảnh bình yên say giấc trên giường, ngồi im hồi lâu. Cậu chạm vào chiếc vòng cổ bọc da mềm bên trong trên cổ mình, cảm giác hơi buộc chặt khiến cậu có chút khó chịu. Chiếc vòng cổ này là nam nhân cài lên cho cậu, dùng khóa vân tay, nên cậu không thể mở ra được. Nó vừa là dấu hiệu nhắc nhở cậu có thân phận bị phụ thuộc bị sở hữu, lại là một loại trói buộc, thông qua xiềng xích nối với chân giường. Nhưng mà khiến cậu ngoài ý muốn là, bởi vì đối phương sơ sẩy nên vòng cổ không bị khóa chặt.

Dễ dàng cởi bỏ, cậu đứng dậy nắm lấy một kiện áo ngủ, rón ra rón rén mở cửa phòng ngủ chính, ra ngoài. Cậu vội vàng đi đến huyền quan tầng một, ngừng bước.

Trước mặt là cánh cửa đã nhốt cậu trong thế giới quái dị này.

Chỉ cần chạy đi......

Cậu đặt tay nắm cửa, nhẹ nhàng ấn xuống. Một tiếng "Ca tháp" vang lên, cửa mở. Gió lạnh từ ngoài khe hở thổi vào trong, cảm giác mát lạnh theo gió thấm vào làn da, khiến cậu rùng mình.

Trong đầu phảng phất như có hai thanh âm kịch liệt tranh cãi.

~~ Đi thôi, chỉ có bước ra khỏi cánh cửa này mới có thể có cơ hội rời khỏi nơi này...... Cái kia, trò chơi chủ nhân nô ɭệ hoang đường biếи ŧɦái mới có thể chấm dứt, dù là hi vọng xa vời cũng phải tranh thủ......

~~ Đừng chạy, mày chạy không thoát được. Một khi bị bắt trở về sẽ phi thường thảm, ngẫm lại những chiếc máy quay kia...... Mày biết sẽ có hậu quả gì, đừng đi thử cái loại chuyện nguy hiểm này......

~~ Vạn nhất những tên bảo an kia không thấy mày thì sao? Chỉ cần mày có thể chạy đến một tòa biệt thự khác liền có khả năng được cứu. Huống hồ chẳng lẽ lưu lại chỗ này sẽ không nguy hiểm sao? Những vết roi trên lưng, đau đớn biết nhiêu? Phương Minh Diễn chính là biếи ŧɦái, anh ta muốn biến mày thành cái loại nô ɭệ không còn nhân cách!

Hai ý niệm như cây mây và dây leo điên cuồng sinh trưởng, quấn quanh vặn vẹo thành một đoàn, cơ hồ làm đầu cậu nứt vỡ. Trác Duyệt gắt gao nắm lấy chốt cửa, hỗn loạn mà thống khổ lắc lắc đầu.

~~ Bệnh của mày đã chuyển biến xấu như vậy, không thể tiếp tục ỷ lại thuốc men, mày nên thử phương thức của anh ta một lần...... Anh đã từng nói sẽ chữa khỏi cho mày, mày không phải vẫn tín nhiệm anh hay sao?

~~ Anh ta dám vi phạm nhân quyền, đánh mày, bắt mày quỳ xuống, ai biết ngày mai anh ta có bắt mày giống như chó liếʍ giày anh ta hay không!

~~ Anh ta sẽ không làm như vậy.

~~ Mày làm sao mà biết?

~~ Tao biết...... Không có lý do gì, chỉ là tao biết.

Trác Duyệt thì thào lặp lại hai chữ này, phảng phất như đó là một câu thần chú: "...... Tôi biết."

Cậu ngoái đầu nhìn lại phòng khách tối đen, ngay trên chiếc sô pha kia, bọn họ từng diễn thử, từng hôn môi; anh từng giải vây cho cậu trong tiệc rượu, đặt cậu vào thế lực phạm vi bảo hộ của mình; anh từng nâng cậu đi qua hành lang hắc ám khôn cùng của khách sạn; anh từng ôm lấy cậu nói sẽ làm búp bê kỵ sĩ của cậu......

Thả lỏng chốt cửa trong tay, "Ca tháp" một tiếng, cửa đóng lại .

Tâm như đang đứng giữa giao lộ, rõ ràng đã có phương hướng để đi, lại ngay cả một bước cũng khó mà nâng chân nổi. Trác Duyệt ngồi xuống trên huyền quan, chôn đầu trong hai đầu gối, cuộn mình thành một đoàn.

Không biết qua bao lâu, chân đã sắp không còn cảm giác, cậu mới từng bước từng bước gian nan về lại tầng ba, trước cửa phòng ngủ chính hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Khi cậu thật cẩn thận rón rén bước vào, muốn trở về bên giường, lại cảm thấy tựa hồ có cái gì bất đồng với lúc nãy. Giương mắt nhìn quanh, nhất thời giật mình trong lòng, đứng thẳng bất động tại chỗ.

Đèn không bật, bức màn bị kéo ra một nửa, nhìn thấy mặt trăng đã gần tròn. Ánh trăng chiếu vào, trên mặt đất như hiện lên một tầng sương trắng. Phương Minh Diễn đứng bên cửa sổ, ngược sáng, chỉ có thể mơ hồ thấy được gò má.

Trác Duyệt cảm thấy đầu óc trống rỗng, giật giật môi lại không thể phát ra âm thanh, liền cứ đứng như vậy nhìn thẳng anh.

"Lại đây." Thanh âm nam nhân đều đều, nhưng nghe thấy anh mở miệng ngực Trác Duyệt cứng lại, hơi mím môi, nhận mệnh mà chậm rãi đến trước mặt anh. Ánh trăng chiếu vào đôi con ngươi của cậu, chiếu sáng những khϊếp đảm sợ hãi trong ánh mắt kia, rồi lại dần tan ra thành những mảnh nhỏ lưu chảy, có một loại mỹ cảm yếu ớt mà độc đáo.

Thấy Phương Minh Diễn nâng tay, Trác Duyệt run lên, cả người đều buộc chặt. Nhưng mà cái tát trong dự đoán không có rơi xuống, đối phương chỉ cởϊ áσ ngủ bằng tơ tằm khoác trên người cậu, trượt xuống dưới đất. Trác Duyệt lại trần trụi lần nữa lo sợ bất an nhìn nam nhân trước mặt, không dám lộn xộn.

"Đi đâu vậy?" Âm sắc trầm thấp hỏi một câu.

"Tôi...... vừa rồi không ngủ được, nên xuống lầu......" Đại não đã chuẩn bị xong xuôi câu trả lời, nhưng Trác Duyệt lại do dự trong chớp mắt. Hiển nhiên, nói "Xuống phòng bếp uống nước " so với "Tôi muốn chạy trốn " càng an toàn hơn. Cậu thấy tầm mắt đối phương giật giật, cuối cùng nản lòng nói thật: "Tôi đi tới cửa."

"Vì sao lại đến đó?"

"Tôi muốn rời đi." Bốn chữ này nói rất nhẹ, mỗi một âm tiết đều rất gắng gượng như con chim non lạnh run giữa trời đông giá rét, lẩy bẩy cuộn thành một đoàn.

"Vì sao lại trở về?"

"Tôi không biết." Trác Duyệt cười, đối mắt dần dần ướt sũng: "Có lẽ là sợ hãi bị bắt trở về, sợ hãi chiếc roi và cả những máy ảnh máy quay kia, cũng có lẽ do tôi căn bản không có nơi nào để đi, lại có lẽ tôi đã điên rồi, dù cho quỳ xuống, và bị đánh lại vẫn...... Vẫn tin tưởng anh có thể chữa khỏi cho tôi......" Từng giọt lệ không thể trụ lại nơi khóe mắt, dọc theo gò má trượt xuống: "Tôi không nên nghĩ đến chuyện chạy trốn...... Vô luận anh muốn phạt tôi như thế nào đều có thể, chỉ cần anh không nhốt tôi trên lầu, cầu anh......"

Phương Minh Diễn im lặng nghe cậu nói xong, trầm mặc một lát, nói: "Trừng phạt trước hết nhớ kỹ, bao gồm vừa rồi ngươi vô lễ không sử dụng kính xưng."

Trác Duyệt ngẩn ra. Nam nhân nâng tay, ngón tay thon dài lau nước mắt trên mặt cậu, sau đó ôm lấy gáy cậu kéo vào lòng. Kề sát như vậy, l*иg ngực ấm áp khiến cậu nhất thời có chút giật mình, thuận theo dựa vào đối phương.

"Đoán xem nếu vừa rồi ngươi rời khỏi nơi này, sẽ phát sinh chuyện gì?" Phương Minh Diễn hỏi bên tai cậu.

"...... Bị bắt về." Cậu đáp.

Nam nhân cười khẽ một chút: "Bảo vệ ở cửa sẽ không ngăn ngươi. Nếu vừa rồi ngươi đi ra khỏi cánh cửa kia, ta sẽ buông tay ngươi, để ngươi tiếp tục cuộc sống mà ngươi coi là sinh hoạt bình thường. Bất quá từ đây về sau, thế giới của ngươi sẽ không có bất cứ sự xuất hiện của ta."

Trác Duyệt ngạc nhiên, chậm rãi nói: "Ngài muốn...... buông tay tôi?"

Bên trong đồng tử tối đen của Phương Minh Diễn hiện lên một tia mềm mại: "Ta không phải thi ngược cuồng, đơn phương bắt buộc cũng không thể khiến ta có được sung sướиɠ. Bɖʂʍ vốn nên là song phương tự nguyện hỗ trợ lẫn nhau, nhưng ngươi không phải là một SUB tự nhiên, ngươi đối với ta cũng không có bản năng phục tùng. Cho nên ta cần nắm giữ tất cả lực chú ý của ngươi, thành lập quyền uy tuyệt đối, trở thành chủ tể của ngươi. Chỉ có như vậy ta mới có thể đánh vỡ thế giới đang đau khổ của ngươi, sau đó dựa theo quy tắc của ta một lần nữa xây dựng lại nó. Thế nhưng thấy ngươi thống khổ đến như vậy, ta cũng không dễ chịu." Anh dừng một chút: "Trác Duyệt, thời điểm ngươi không có năng lực khống chế bản thân mình, hãy giao nó cho ta, được không?"

Lông mi dài của Trác Duyệt run rẩy, nhẹ nhàng tựa cằm vào hõm vai nam nhân, mệt mỏi khép lại ánh mắt.

"Vâng."

——

Editor: HÔM NAY LÀ SINH NHÂT TA, vì vậy nên ăn mừng lớn một chút, gom mãi mới được 19 chương cũng là mừng sn 19 tuổi của ta, hihihiiiii~~ Tặng cả nhà, mong mn luôn ủng hộ ta nha~~~

P/s: Mau bay vào đây chúc mừng sinh nhật ng ta mau, thấy ng ta chăm chỉ hơm, làm cả đống chương thía này :33333

Mộc: *tung bông*