Chương 43

CHƯƠNG 43

Quy củ (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Hô hấp của Trác Duyệt cứng lại, trong ánh mắt có chút bi thương ủy khuất. Cảm tình của cậu đối với Phương Minh Diễn bắt đầu từ tín nhiệm biến thành ỷ lại, mà loại tín nhiệm và ỷ lại vô điều kiện này thậm chí đã có một chút biến hóa vi diệu, phát triển theo phương hướng khác. Cậu hoảng sợ loại biến hóa này, cho nên mới một mình né tránh, thử cắt đứt liên hệ. Ở sâu trong nội tâm cậu vẫn luôn cho rằng mình bất đồng, ít nhất bất đồng với những nô ɭệ trước kia của nam nhân. Cậu nỗ lực thuyết phục chính mình, đối phương chỉ muốn giúp cậu thoát ra từ chứng sợ hãi, theo đó thành lập quan hệ chủ nô trên hình thức, sẽ không thật sự muốn cậu trở thành một nô ɭệ mất đi nhân cách.

Nhưng mà hiện tại, dự đoán của cậu hoàn toàn bị đánh vỡ.

Phương Minh Diễn thật sự làm tới cùng.

Ý nghĩa của động tác quỳ xuống, không chỉ nam nhân mà cậu đều hiểu rất rõ ràng.

Trác Duyệt đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích. Phương Minh Diễn trầm mặc nhìn cậu, chậm rãi chuyển động roi ngựa trong tay.

Hai người đối diện nhìn nhau, một phút đồng hồ trong phòng cũng áp lực đến cực điểm. Nam nhân phản ứng trước, đứng dậy cầm lấy cổ tay cậu kéo ra ngoài.

Trác Duyệt lảo đảo theo anh đi ra vài bước, đến bậc cầu thang mới phản ứng lại. Anh ta, anh ta lại muốn đem mình lên tầng bốn. Nhất thời hoảng sợ mà giãy dụa. Bất đắc dĩ sức lực đối lập, cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của Phương Minh Diễn, tay anh nắm chặt tay cậu như kìm sắt khó có thể thoát ra. Trác Duyệt như một con rối vải rách nát, bị lực lượng cường đại kéo mạnh, nghiêng ngả lảo đảo bước lên cầu thang.

"Đừng...... Phương Minh Diễn, tôi không muốn lên căn phòng kia......" Giữa hoảng loạn cậu gọi tên nam nhân, thanh âm run rẩy, đau đớn và bất lực.

Cánh cửa tối đen vừa dày vừa nặng kia gần ngay trước mắt, cả cơ thể Trác Duyệt đã bắt đầu phát run, gắt gao bắt lấy tay áo ngủ của Phương Minh Diễn, quá mức khủng hoảng ép nước mắt chảy ra: "Chủ nhân, cầu anh...... Cầu anh, chủ nhân......" Một đường này cậu cơ hồ là bị kéo lên, bây giờ đứng cũng không vững, quỳ gối xuống đất.

Trước cửa phòng tầng bốn, nam nhân rốt cuộc ngừng bước, lời nói lạnh lùng mà vô tình: "Buông tay."

Vành mắt Trác Duyệt đỏ lên, buông ống tay áo nam nhân ra.

"Tại đây, trong căn nhà này, mọi thứ của ngươi đều không còn quan trọng. Những ý tưởng loạn thất bát tao, tâm tư xấu hổ, cảm giác khuất nhục, trước mặt ta không hề có giá trị. Ngươi chỉ cần làm một chuyện là lấy lòng ta." Phương Minh Diễn trên cao nhìn xuống cậu: "Ta không có kiên nhẫn chậm rãi dạy ngươi, nếu ngươi không học được cách nghe lời, ta liền nhốt ngươi trong L*иg Sắt, để vài cái máy ảnh kia dạy ngươi. Nghe hiểu chưa?"

Trác Duyệt nhìn thoáng qua cánh cửa đáng sợ hãi kia, cứng nhắc trả lời: "...... Đã hiểu."

"Hai đầu gối mở song song bằng hai vai, hai tay đặt sau lưng, eo thẳng tắp, triển lãm thân thể ngươi với ta." Nam nhân dùng roi ngựa trong tay để trước ngực cậu: "Ngẩng đầu lên, nhìn ta."

Trác Duyệt làm theo, bởi vì cảm giác xấu hổ nên toàn bộ thân thể nổi lên một tầng hồng phấn. Cậu cương ngạnh quỳ, ngẩng đầu nhìn cái người khiến cậu thống khổ và bất an kia.

"Nói cho ta biết thân phận của ngươi." Phương Minh Diễn thản nhiên mở miệng.

Cậu giật mình, mặt đỏ lên, có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: "Nô ɭệ." Nói xong, trên vai ăn một roi, đau đớn khiến cậu hít một hơi. Trên vai nóng cháy, cậu nào ngờ đối phương lại không hề báo trước mà động thủ như thế, trong mắt có chút ủy khuất mà không dám nói gì.

"Nói cho ta biết thân phận của ngươi." Mệnh lệnh lặp lại, hiển nhiên đáp án đầu tiên không thể khiến cho chủ nhân của cậu vừa lòng.

Trác Duyệt nghĩ nghĩ, lắp ba lắp bắp trả lời: "Tôi là...... nô ɭệ của ngài, chủ nhân."

"Nói cho ta biết quyền lợi của ngươi."

Đổi vấn đề, như vậy hẳn đã cho qua câu kia. Cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hồi tưởng một chút những lời nam nhân đã nói trước đó, đáp: "Tất cả quyền lợi của tôi đều do ngài ban cho, chủ nhân."

"Nói cho ta biết nghĩa vụ của ngươi."

"Nghĩa vụ của tôi là...... Lấy lòng ngài, chủ nhân." Cậu quẫn bách dời mắt đi, tránh né tầm mắt đáng sợ kia.

"Rất tốt, nhớ cho kỹ ba điểm này." Chiếc roi của Phương Minh Diễn dừng ở hầu kết của Trác Duyệt, chậm rãi nhướn lên, bắt buộc cậu ngửa mặt nhìn mình: "Tự kiểm điểm một chút, ngươi vừa làm chuyện gì khiến ta không vui."

Loại cảm giác khuất nhục hoàn toàn đánh mất chủ quyền này khiến hai tai Trác Duyệt cũng nhiễm màu đỏ nhạt, nhưng mà phản kháng nghĩa là đón nhận hậu quả càng đáng sợ, đành phải kiên trì nói: "Vừa rồi...... Tôi không hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, khiến ngài sinh khí......"

"Nghĩ rõ ràng." Nam nhân thờ ơ như không để ý kéo cái roi xuống phía dưới một chút, dừng ở bụi cỏ bí ẩn giữa hai chân cậu, phảng phất như khıêυ khí©h tính khí mẫn cảm kia: "Đáp án không thể khiến ta vừa lòng, trừng phạt sẽ càng tăng thêm."

Xúc cảm chiếc roi ngựa ma sát đỉnh tính khí nhạy cảm, cảm giác khó có thể diễn tả xông thẳng lên não bộ khiến Trác Duyệt nháy mắt giật mình, lại không dám động, thân thể hơi hơi run run nói: "Còn có...... Tôi vừa rồi gọi tên của ngài." Tiếp đó cậu lại hốt hoảng bồi thêm một câu: "Tôi sai rồi, chủ nhân......"

"Học ngoan." Phương Minh Diễn nhếch nhếch môi cười, chiếc roi đảo qua hai túi nhỏ của cậu, dẫn tới người nọ kinh suyễn lên tiếng.

Giờ phút này, Trác Duyệt đang quỳ, toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người nam nhân, đôi con ngươi như tinh tú vì vừa khóc mà đẫm nước mắt, lo sợ không yên e ngại nhìn anh, còn có chút e lệ và quẫn bách.

"Bởi vì vừa rồi ngươi đã có hành vi vi phạm quy tắc, kế tiếp ta sẽ trừng phạt ngươi. Sáu roi, trên lưng. Sau khi mỗi một roi chấm dứt ta yêu cầu ngươi điếm số và nhận lỗi, nếu ngươi làm sai, chúng ta liền tính lại từ đầu."

——

CHƯƠNG 44