Chương 41

CHƯƠNG 41

Chủ nhân (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Bị sợ hãi tra tấn hồi lâu, Trác Duyệt đã mệt lả, im lặng nhắm mắt vô thức tựa vào vai anh. Phương Minh Diễn ôm cậu vào phòng tắm, đặt trên chiếc ghế chuyên biệt dưới vòi hoa sen, cởi khuy áo khoác của cậu từ trên xuống dưới, cởi luôn từng kiện từng kiện quần áo. Sau đó vỗ về gò má cậu, hỏi: "Có thể đứng lên không?"

Trác Duyệt có chút vất vả đứng dậy, Phương Minh Diễn đỡ eo cậu, một tay tháo thắt lưng của cậu.

"...... Tôi có thể tự làm." Trên má cậu dâng lên một mảnh hồng hồng khiến cả khuôn mặt thoạt nhìn có chút sinh khí, ngón tay vừa đυ.ng đến cúc quần liền bị người bắt lấy cổ tay.

"Không được nhúc nhích." Thanh âm ôn hòa, nhưng lại mang theo thái độ cường thế không cho phép phản kháng.

Trác Duyệt bị kiềm hãm, giương mắt nhìn đối phương. Tầm mắt giao nhau, trong ánh mắt tối đen kia có một ý vị cảnh cáo nhàn nhạt. Cậu cúi đầu, có chút không được tự nhiên buông tay xuống, nhẹ giọng nói: "Tôi không quen......"

"Từ giờ trở đi sẽ quen." Phương Minh Diễn thay cậu cởϊ qυầи dài, sau đó dùng một ngón tay cầm lấy viền qυầи ɭóŧ kéo xuống.

Động tác cố ý chậm rãi như vậy rõ ràng có ý khıêυ khí©h. Trên mặt Trác Duyệt nóng lên, thân thể không tự giác trốn về phía sau. Lúc này, nam nhân ôm chặt cậu, cánh tay hơi hơi dùng lực giữ lấy thắt lưng, bắt buộc khối thân thể e lệ này dán sát vào người mình.

"Từ khi bắt đầu ký kết khế ước, cậu không còn thuộc về chính mình nữa." Âm sắc của Phương Minh Diễn trầm thấp như gió lướt qua mặt biển khơi: "Thân thể của cậu, hành động của cậu, tất cả sự chú ý và cảm xúc của cậu đều thuộc về tôi. Khiến tôi khoái trá là mục đích tồn tại duy nhất của cậu, phục tùng mệnh lệnh của tôi là chuyện cần làm duy nhất của cậu."

"Anh từng nói, loại trò chơi này...... Hẳn là cả hai cùng tự nguyện." Trác Duyệt co quắp mở miệng.

"Chính xác, tôi cũng không bắt buộc người khác làm nô ɭệ, cũng đã rất lâu không thu nhận tân thủ SUB." Nam nhân buông tay kéo qυầи ɭóŧ từ bắp đùi trượt xuống đất, sau đó mở vòi hoa sen: "Bất quá như vậy mãi sẽ không thú vị, tôi ngẫu nhiên cũng muốn thay đổi khẩu vị."

Nước chảy mạnh như mưa to trút xuống, làm ướt tóc và cơ thể Trác Duyệt, bọt nước nho nhỏ dính trên hàng mi cụp xuống. Thanh âm cậu hòa vào tiếng nước, mơ hồ như không thể nghe thấy: "Anh không sợ...... Tôi sẽ tố cáo anh hay sao?"

Phương Minh Diễn nhếch môi cười, cười đến thản nhiên: "Đó là chuyện chờ cậu có thể rời khỏi nơi này hẵng nói. Về phần hiện tại......" Nam nhân dừng một chút, rũ mi trầm giọng nói: "Cậu tất yếu phải tuân thủ quy tắc trò chơi của tôi. Bình thường tôi không đủ kiên nhẫn dạy người mới như cậu, cho nên cậu tốt nhất nên mau chóng học tập. Bằng không tôi sẽ dùng một số phương thức đặc biệt giúp cậu tăng cường trí nhớ, nói cách khác chính là khiến cậu một lần nữa trở lại trong L*иg Sắt đầy máy ảnh."

Nghe vậy Trác Duyệt không tự giác run lên một chút, trong mắt sinh ra vài phần kinh hoàng.

Đối phương tiếp tục nói: "Đầu tiên là xưng hô. Dưới tình huống không có yêu cầu đặc biệt cậu bình thường sẽ xưng ta là "Chủ nhân", cũng phải sử dụng kính xưng với tôi. Trong tình huống có người thứ ba ở đây, tôi cho phép cậu xưng tôi là "Tiên sinh". Còn tôi, sẽ dùng xưng "ta-ngươi" với cậu. Khi tôi gọi cậu bằng tên, nghĩa là tôi cho phép cậu có thể dùng thân phận bình đẳng ở chung. Nhớ kỹ không?" (Mộc: ở đây tớ thêm 1 câu để chuyển sang xưng "ta-ngươi" nhé ^^~~)

Cậu có chút căng thẳng thần kinh, quẫn bách gật gật đầu.

Ánh mắt của Phương Minh Diễn lạnh lẽo, bất động thanh sắc nhìn cậu.

Trác Duyệt bị tầm mắt kia nhìn đến phát hoảng, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ......" Sau đó giật giật môi, lại không phát ra âm thanh.

"Không gọi được khỏi miệng, đúng không?" Nam nhân đột nhiên bắt lấy cánh tay cậu, đặt cậu trên vách tường phòng tắm. Không đợi Trác Duyệt phản ứng lại, tay kia dĩ nhiên cầm lấy căn tính khí thanh tú giữa hai chân cậu.

Bộ vị mẫn cảm bị người ta bỗng nhiên nắm lấy, Trác Duyệt bất ngờ không kịp phòng bị phát ra một tiếng kinh suyễn. Nếu so sánh về sức lực cậu luôn ở thế yếu hơn, bị đối phương đặt giữa vách tường và thân hình to lớn của anh, tấm lưng cậu kề sát gạch men sứ lạnh lẽo ẩm ướt, thân thể không khỏi rụt lui, phát ra một tiếng cầu xin:"Đừng......"

Dùng từ như vậy hiển nhiên không phù hợp với quy tắc xưng hô của Phương Minh Diễn. Anh hơi hơi nheo mắt lại, nắm bàn tay lại, lặng lẽ dùng tới khí lực để trừng phạt.

"A~~" Trác Duyệt ăn đau, bản năng muốn đẩy anh ra, lại ăn phải trừng phạt càng đau đớn hơn, cả người run rẩy. Khiến cậu đau đớn, người kia dùng thái độ cường ngạnh tuyên cáo quyền chưởng khống, khiến cậu căn bản không có đường cự tuyệt.

"Nô ɭệ, ta vừa dạy ngươi nên nói chuyện cùng ta như thế nào." Thanh âm nam nhân lạnh lạnh.

"Vì sao lại đối với tôi như vậy......" Trác Duyệt bi thiết nhìn Phương Minh Diễn. Lời còn chưa dứt, lực đạo trên cái tay kia lại tăng thêm vài phần, khiến cậu đau phát run. Đáy mắt nổi lên một tầng hơi nước thật mỏng, có chút nức nở cầu xin tha thứ, run run rẩy rẩy xấu hổ mở miệng phun ra hai chữ: "...... Chủ nhân."

"Hình như cũng không phải rất khó mở miệng, đúng không?" Nam nhân buông lỏng cậu ra: "Vững vàng nhớ kỹ, làm nô ɭệ, mỗi một lần ngỗ nghịch của ngươi đều phải trả giá đại giới. Phương thức và mức độ trừng phạt đều do ta quyết định. Nếu ngươi không nguyện ý chịu đựng, ta không ngại khiến ngươi tự thể nghiệm từng cái."

——-

CHƯƠNG 42