Chương 31

CHƯƠNG 31

Huynh đệ (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Lần gặp mặt cuối cùng giữa cậu và Trác Hải là lễ Giáng Sinh năm trước, đối phương tìm cậu muốn lấy năm vạn đồng. Từ khi Trác Duyệt trở thành nghệ nhân, đối phương luôn không ngừng hỏi cậu đòi tiền. Đối với vấn đề của đứa em trai này, Trác Duyệt cảm thấy thực khó xử. Cậu cảm kích bố mẹ nuôi, nên cho tiền Trác Hải cũng rất hào phóng, cơ hồ là xin gì được nấy. Nhưng Trác Hải không có công việc ổn định, mỗi ngày ở bên ngoài cũng không biết làm cái gì, cậu có tâm khuyên nhủ, mỗi lần vừa mở miệng liền bị đối phương dùng khẩu khí không lạnh không nóng ngắt lời. Sau này cậu bị xuống dốc, cha nuôi lại thiếu nợ, Trác Hải rốt cuộc không tìm cậu nữa. Dãy số ban nãy cũng đã vứt xó, ngay cả cha mẹ cũng không liên hệ được với hắn.

Từ trước đến nay, điện thoại của Trác Hải luôn luôn vào thẳng chủ đề — đòi tiền, mà lần này lại không giống, hắn một chút cũng không nói đến tiền nong, hơn nữa thái độ ôn hòa không ít. Thang máy tới tầng ba, cửa vừa mở liền thấy Trác Hải. Vóc dáng cao gầy, mặc áo da màu đen, cái kính đen siêu to che khuất nửa khuôn mặt, đứng bên cạnh hắn còn có một nam nhân cường tráng, hai người tựa hồ muốn nói cái gì, thấy hắn không hẹn mà cùng dừng lại.

"Anh." Trác Hải nhếch môi đi tới, một tay đặt lên bờ vai cậu, nói: "Đã lâu không gặp."

Trong ấn tượng của cậu, hắn chưa từng xưng hô như vậy với mình, đáy lòng Trác Duyệt nhảy lên một loại cảm giác bất an, tầm mắt dừng trên cái người không nhúc nhích kia, hỏi: "A Hải, vị này là?"

"Đây là bạn em cùng đến dùng cơm." Trác Hải ôm lấy bờ vai của cậu đi tới phòng ăn riêng: "Hai anh em mình ăn cơm rất vắng vẻ, em gọi vài người bạn cùng tới tạo náo nhiệt. Bọn họ đều không tin anh là anh trai em, em muốn làm cho bọn họ mở mắt."

"A Hải...... Anh không thích hợp xuất hiện ở những nơi như vậy, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm riêng tư, được không?" Trác Duyệt ngừng bước, có chút khó xử nói.

Trác Hải buông cậu ra, cười lạnh châm chọc nói: "Em thấy hình như anh không muốn ăn cơm với em đi?"

"Không phải......"

Nói còn chưa dứt lời liền bị cắt ngang: "Được rồi, tôi đã hiểu. Anh là đại minh tinh tôi là côn đồ. Anh xem tôi không bằng anh cũng phải thôi. Cũng đúng, Trác Hải tôi có thể có loại bạn bè gì a? Cùng anh ăn cơm, tất nhiên không xứng a?" Nói xong hắn xoay người rời đi.

"A Hải!" Trác Duyệt nóng nảy, giữ chặt cánh tay hắn nói: "Em biết anh không có ý tứ này, chúng ta là anh em, không có cái gì xứng hay không xứng."

Mặt Trác Hải bị cái kính đen kia che khuất, không nhìn ra biểu tình, trầm mặc một lát, hỏi: "Bữa cơm này, anh có ăn hay không?"

"Đi thôi."

Đẩy ra cửa phòng ăn riêng, mùi khói thuốc lá đập vào mặt khiến Trác Duyệt nhíu mi.

Trên chiếc cái bàn tròn to lớn chỉ có bốn người ngồi, còn có hai nam nhân thân hình vạm vỡ đứng một bên, trên cổ và cánh tay đều có hình xăm màu xám xanh, tầm mắt nhìn chằm chằm Trác Duyệt khiến tay chân cậu có chút phát cương. Nam nhân cường tránh vẫn đi theo bọn họ không bước vào, xem ra là đứng canh ngoài cửa.

Người ngồi ở chủ vị tầm bốn mươi tuổi, trên cổ đeo một đống dây xích vàng ròng, hai ngón tay kẹp thuốc lá, thản nhiên phun ra một ngụm khói, khóe miệng cong lên nói: "Ngồi đi. Không nghĩ tới, nhóc này cư nhiên còn có một người anh trai là ngôi sao."

"Anh mời ngồi." Thanh âm Trác Hải thấp xuống vài phần, đẩy Trác Duyệt ngồi bên cạnh người nọ, chính mình ngồi bên cạnh cậu. Lúc này hắn bỏ kính đen xuống, lộ ra cả khuôn mặt, Trác Duyệt nhìn thấy đôi mắt hắn xanh tím tụ huyết, kinh hãi nói: "Mặt của em sao lại......"

"Không cẩn thận xô xát ." Sắc mặt Trác Hải xấu hổ nhìn thoáng qua người ngồi ở chủ vị, nói: "Vị này là Hoàng tổng, em là thủ hạ làm việc cho ngài ấy. Hoàng tổng vẫn luôn chiếu cố em, ba vị này đều là chủ quản trong công ty."

Trác Duyệt cũng không biết Trác Hải có công việc, xem vết thương trên mặt kia tất nhiên là bị người đánh, hơn nữa rất có khả năng bị chính những người trước mắt này động thủ. Trác Hải gọi cậu đến đây, khẳng định là nợ tiền người ta. Cậu đè xuống bất an trong lòng, cố gắng tự nhiên nói: "Chào các vị, tôi là anh trai A Hải, ta gọi là Trác Duyệt."

Nam nhân tùy tay búng tàn thuốc, khóe miệng hơi cười, tầm mắt hắn nhìn cậu giống như con rắn nhìn chằm chằm con mồi, trần trụi trắng trợn, tràn ngập du͙© vọиɠ, khiến tóc gáy Trác Duyệt đều dựng đứng lên. Xích Vàng dập tắt tàn thuốc, nói: "Tôi có thấy cậu trên TV. Hai anh em các cậu không giống nhau chút nào, bộ dạng cậu có thể nói là tinh xảo hơn Trác Hải rất nhiều."

Ngôn từ lộ liễu như vậy khiến bất an dưới đáy lòng Trác Duyệt càng lúc càng nhiều, cậu kiên trì cười làm lành nói: "Cám ơn Hoàng tổng cho tới nay chiếu cố A Hải, em ấy còn tuổi trẻ nông nổi không biết nặng nhẹ, nếu có chỗ nào phạm sai, còn thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, khoan dung tha thứ."

"Ngồi trên bàn rượu lại ngay cả ly rượu cũng không bưng lên, lời cảm tạ này của cậu có phải thiếu chút thành ý hay không?" Nam nhân tóc vàng trẻ tuổi ngồi đối diện bỗng nhiên mở miệng.

Trác Duyệt lộ vẻ xấu hổ, biểu tình thập phần thành khẩn nói: "Vốn hẳn là nên kính Hoàng tổng một ly, thế nhưng chiều nay tôi còn có buổi ghi hình, thật sự không uống được. Ngài cũng biết chúng tôi làm nghề này, chụp không tốt liền không có cơm ăn. Sau này em có làm ông chủ, đến lúc đó sẽ cung kính ngài."

Xích Vàng cười một tiếng: "Làm nghề các cậu khó khăn, làm nghề chúng ta cũng không dễ dàng. Em trai cậu đắc tội với người ta trên đường, chạy đến chỗ tôi xin bảo hộ, tôi hảo tâm thu lưu hắn, để hắn giúp ta làm việc. Kết quả hắn lại nhổ lông chim, cất tiền vào hầu bao của mình đi ăn chơi." Hắn dùng cặp mắt tam giác kia nhìn chằm chằm Trác Duyệt, hỏi: "Cái này gọi là gì? Ăn cây táo, rào cây sung?"

Trác Duyệt hơi mím môi, nói: "Hoàng tổng, em ấy cầm của công ty bao nhiêu tiền, tôi sẽ nghĩ biện pháp trả tiền cho......"

"Tiền thứ này, không trọng yếu." Xích Vàng ngắt lời cậu, dập tắt đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn, nói: "Nghề của các cậu có quy củ của các cậu, nghề của chúng ta, cũng có quy củ của chúng ta. Loại chuyện này vốn phải chặt tay, sở dĩ cánh tay của em trai cậu còn nguyên vẹn trên người hắn, là vì hắn đã hứa sẽ dùng thứ khác để trao đổi." Nam nhân như cười như không nhìn cậu: "Hiện tại cậu cũng hiểu, vì sao hắn gọi cậu tới đây."

Sắc mặt Trác Duyệt tái nhợt, quay đầu nhìn Trác Hải ngồi bên cạnh. Tầm mắt đối phương rụt lại, quay đầu sang chỗ khác.

Tâm cậu chìm xuống, cương ngạnh nói: "Hoàng tổng, toàn bộ tiền em ấy lấy tôi có thể trả lại cho ngài, hoặc là ngài muốn thu lãi cũng được......"

"A Hải, anh trai ngươi chạy tới đây cứu ngươi, ngươi lại không kính hắn một ly sao?" Xích vàng không để ý đến cậu, chuyển hướng Trác Hải, híp mắt nói.

Trác Hải nghe nói vậy, giống như bị điện giật đứng dậy, lấy ly rượu đầy nhét vào tay Trác Duyệt, sau đó cầm lấy ly của mình, nói: "Anh, em kính anh."

Trác Duyệt tâm như đao cắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn tràn đầy thất vọng vỡ vụn, từng câu từng từ nói: "Trác Hải, em sao có thể làm ra chuyện như vậy?"

Trác Hải né tránh tầm mắt của cậu, ngửa cổ uống hết ly rượu của mình, mắt nhìn về hướng chủ vị, nói:"Nâng cốc, một lát nữa...... có thể sẽ dễ chịu hơn một chút."

Trác Duyệt tức giận cực kỳ, hung hăng hất ly rượu lên người hắn, rượu vang bắn tung tóe đầy mặt Trác Hải. Cậu vừa đứng dậy liền bị hai nam nhân đứng sau đè lại, trong đó một tên thò tay vào túi áo cậu, cầm lấy điện thoại di động.

Trác Duyệt bị đặt trên ghế không thể nhúc nhích hô to: "Buông ra! Các ngươi đây là phạm pháp!"

Xích vàng đi đến trước mặt cậu, bàn tay còn vương mùi khói sờ nắn khuôn mặt cậu, nói: "Nếu Trác đại minh tinh không muốn uống rượu, chúng ta liền đổi nơi khác làm chuyện có ý tứ hơn."

——

Editor: Thực sự đến bây giờ câu chuyện mới bắt đầu, tội tiểu Duyệt, thật không muốn dịch mấy chương này tí nào.....

Mộc: Biết vậy tui beta từ chương này, ít ra không phải chờ quá lâu a~~~

Editor: =.=" Beta thiệt lười, may mà c hơm đọc trc truyện, lừa đk beta sửa xong 30c rùi hehe