Chương 30

CHƯƠNG 30

Huynh đệ (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Tham dự ""Bắt nhịp cảm xúc" mang đến cho Trác Duyệt càng nhiều thuận lợi. Cậu cùng với ngôi sao nữ Tôn Hân Hân nói chuyện yêu đương trên truyền hình giống như truyện cổ tích của vương tử và công chúa, khuynh đảo rất nhiều rất nhiều tâm tư thiếu nữ. Ngoại trừ chương trình này cố định một tuần quay một lần, cậu còn nhận được một bộ phim truyền hình, tranh thủ lúc rảnh liền chụp bìa tạp chí, quay quảng cáo, gặp mặt hội fans, lịch trình dày đặc dọa người.

Giới giải trí cũ mới thay đổi phi thường nhanh, tầng tầng lớp lớp những người mới như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vị trí dưới chân các tiền bối, chỉ chờ cơ hội được thay vào đó. Không ai có thể có một đời thẳng tắp đầy hoa hồng. Cho nên đạo lý thừa dịp rèn sắt khi còn nóng này, tất cả nghệ nhân đều biết. Đặc biệt đối với nghệ nhân đã từng bị lãng quên như Trác Duyệt, càng rõ ràng cơ hội này đáng quý biết bao. Thời điểm bận rộn nhất cậu một ngày cơ hồ chỉ ngủ hai giờ. Nhưng thần thái lúc nào cũng sáng láng mỉm cười, trong công tác vẫn luôn duy trì trạng thái tốt nhất. Thời điểm ở chung với người khác cậu không còn giữ bộ dáng thanh lãnh kiêu ngạo trước đây, đối với ai cũng đều nói nói cười cười. Chờ đến khi toàn bộ công việc kết thúc, mới một thân mệt mỏi nhắm mắt trong xe hoặc mê man ngủ trên phi cơ.

Lâm Huy có chút lo lắng, bởi vì Trác Duyệt càng ngày càng trầm mặc. Khoảng thời gian ở chung này, Lâm Huy biết Trác Duyệt cũng không phải là người giỏi thân cận với người khác, những lúc thân thiện kia thực ra đều là diễn trò. Vậy nên khiến cậu càng mệt, giống như dây cung bị căng trong thời gian dài, vẫn cố hoàn thành mọi hoạt động trong lịch trình. Công ty cho cậu xe riêng và một đội ngũ nhân viên bao gồm người giúp việc, thợ trang điểm, và người đại diện, thời điểm không có công việc cậu cơ hồ không nói một lời, ngay cả trao đổi với bọn họ cũng ít đến mức đáng thương. Lâm Huy đem tình huống phản ánh cho Thẩm Lạc, cô gọi một cuộc điện thoại cho Trác Duyệt, hỏi thăm có cần giảm bớt lịch trình hay không. Trác Duyệt lập tức bác bỏ, nói mình chỉ là thiếu ngủ nên không có tinh thần, ngủ một giấc liền tốt. Lâm Huy đứng một bên sầu lo nhìn cậu, cũng không biết nên làm gì mới tốt.

Chuyện phát sinh ngoài ý muốn là lúc đang quay ""Bắt nhịp cảm xúc"", vốn nên là quay lại cảnh hai người ngọt ngào thân mật làm cốc gốm sứ ở xưởng gốm nghệ thuật, sau khi nung xong thì tặng cho đối phương.

Trác Duyệt đứng dậy muốn lấy cái cốc trong tay Tôn Hân Hân, bỗng nhiên một trận choáng váng mê muội ùn ùn kéo tới, trước mắt cậu bỗng tối đen, té xỉu trên mặt đất, cái cốc cũng rơi xuống vỡ tan.

Tin tức cậu đang ghi hình thì bị té xỉu lan truyền rất nhanh, không ít phóng viên và fans tụ tập trước cửa bệnh viện chờ tin tức. Hai giờ sau, Hoa Thịnh chính thức phát biểu, Trác Duyệt bởi vì tụt huyết áp mà hôn mê, trước mắt nằm viện quan sát. Fans nhất quyết không tha, mắng Hoa Thịnh không thương nghệ nhân, khiến Trác Duyệt quá độ mệt nhọc đến nỗi té xỉu.

Thời điểm Phương Minh Diễn chạy tới phòng bệnh, Trác Duyệt dĩ nhiên đã tỉnh lại, tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, nói cái gì với Thẩm Lạc, thấy anh đẩy cửa tiến vào, ngẩn ra.

"Lâm Huy, cậu theo tôi đi hỏi lại tình hình của Trác Duyệt với bác sĩ, vừa rồi nghe không rõ." Thẩm Lạc lấy cái cớ sứt sẹo, liên tục nháy mắt với Lâm Huy, hai người đồng loạt lánh ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trác Duyệt mặc áo bệnh nhân, trên mặt có một tia mất tự nhiên, cậu hơi mím môi nói: "Thêm phiền toái cho anh rồi."

"Đúng vậy." Nam nhân cởϊ áσ khoác dài màu đen, tùy ý vứt trên sa lông, tự giễu nói: "Tốn công tốn sức vì cậu còn bị fans của cậu quở trách, nói tôi vì kiếm tiền không ngừng áp bức ngược đãi cậu, không cho cậu ăn không để cậu ngủ. Bản thân tôi còn không biết nguyên lai tôi là ông chủ ác độc xấu xa như vậy."

"Xin lỗi." Trác Duyệt có chút áy náy: "Tôi không nghĩ sẽ như vậy...... Tôi chỉ chưa kịp ăn điểm tâm......"

"Được rồi." Phương Minh Diễn ngồi xuống ghế tròn bên giường, cầm lấy quả quýt đặt ở đầu giường, lột vỏ: "Cho cậu nghỉ một tuần."

Trác Duyệt kinh ngạc: "Tôi còn có phim truyền hình và quảng cáo."

"Nếu cho cậu ngày nghỉ, tôi sẽ phụ trách sắp xếp tốt mấy vấn đề này. Cậu không cần bận tâm." Nam nhân quét mắt liếc nhìn cậu: "Cho cậu ngày nghỉ là dùng để nghỉ ngơi, nếu để tôi biết được cậu không an phận......"

Nói đến đoạn này, tầm mắt thâm trầm mang theo cảm giác áp bách đột kích, Trác Duyệt hơi mím môi, cúi đầu tránh đi ánh mắt đó: "Tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt, cám ơn Phương tổng."

Trác Duyệt ngủ tròn hai ngày.

Khoảng thời gian trước đó, mỗi ngày sinh hoạt giống như một cuộc chiến, đến nỗi mỏi mệt không chịu nổi, hiện tại rốt cuộc có cơ hội nghỉ một chút, cả người đều thả lỏng, chỉ cần giống như con gấu ngủ đông, nằm trên giường không muốn xuống, ba bữa đều do trợ lý đưa tới cửa.

Sau bữa tối thứ ba, Lâm Huy ngồi xuống hàn huyên với cậu một lát. Trước đây, Trác Duyệt cơ hồ không nguyện ý nói chuyện khiến Lâm Huy lo lắng. Lâm Huy làm nghề này đã lâu, rất rõ ràng mấy ngôi sao cười nói trước mặt người khác này thừa nhận bao nhiêu áp lực lớn, trong đó có một số bị trầm cảm thập phần nghiêm trọng, không thể không dùng lượng thuốc lớn. Hiện nay tinh thần Trác Duyệt khoan khoái không ít, cũng nói nhiều hơn chút chút.

Hai người nói đến bộ phim mới, di động vang lên. Trác Duyệt nhìn tên người gọi đến, ngẩn ra, đứng dậy đến bên cửa sổ tiếp điện thoại, nói không đến hai câu liền cúp máy, dặn Lâm Huy: "Giữa trưa 11h ngày mai qua đây đón anh."

"Có xã giao?"

"Ăn một bữa cơm với em trai anh. Không cần gọi bọn lão Dương, cậu đưa anh đi là được rồi."

Lâm Huy gật gật đầu.

Lâm Huy luôn luôn đúng giờ, mười một giờ ngày hôm sau liền chờ dưới khu chung cư. Trác Duyệt mang khẩu trang, mặc áo lông kín mít xuất hiện, bảo Lâm Huy đưa cậu đến khách sạn Kim Loan.

Khách sạn này cùng lắm chỉ bốn sao, vị trí không đẹp, trước đây cảnh sát từng bắt được không ít ổ đánh bạc ở chỗ này, gần đây sinh ý càng xuống dốc không phanh. Lâm Huy khuyên nhủ: "Nơi này có chút... Anh Trác Duyệt, muốn hẹn đối phương đổi nơi ăn cơm hay không?"

"Cậu ta không nghe anh đâu." Trác Duyệt cười khổ một chút: "Đã lâu không liên hệ, khó có khi cậu ta chủ động hẹn anh ăn một bữa, nếu đòi đổi địa điểm, phỏng chừng cậu ta sẽ không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho anh nữa."

"Hình như rất ít khi nghe anh nhắc tới cậu ta."

"Tụi anh không hay liên hệ, cậu ta từ nhỏ đã rất ghét anh rồi."

"Tại sao lại như vậy?"

"Một kẻ xa lạ đột nhiên xen vào nhà mình, đoạt đi nhiều thứ nguyên bản thuộc về mình, vô luận bao nhiêu, trong mắt cậu ta đều không thể tha thứ."

Lâm Huy không biết nên nói gì cho phải, thở dài, dừng xe trước cổng khách sạn, nói: "Em chờ bên dưới, Anh Trác Duyệt nhớ phải coi chừng, vạn nhất có vài con chó mũi thính chụp được ảnh của anh, rồi lại viết loạn thì không tốt."

Trác Duyệt đáp lời, xuống xe.

——

CHƯƠNG 31