Chương 2

CHƯƠNG 2

Cơ hội (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Nghe được đáp án này, Phương Minh Diễn cười, an nghiền ngẫm hỏi: "Tất cả này, bao gồm luôn cả tự tôn, kiên trì và giới hạn của cậu?"

Cậu trầm mặc một lát, trả lời: "...Đúng vậy."

"Được." Nam nhân biếng nhác tựa vào thành ghế, đôi chân dài đặt trên bàn trà: "Nếu như cậu đã có thể tìm được đến đây để cầu xin tôi thì chắc hẳn cũng đã nắm rõ sở thích của tôi rồi. Đêm nay nếu cậu có thể khiến tôi vừa lòng, tôi liền thu nhận cậu."

Trác Duyệt đứng bất động một lát, cắn môi cam chịu kéo khăn quàng cổ xuống, sau đó cởϊ áσ khoác. Hai MB ngồi bên cạnh Phương Minh Diễn liền rất thức thời đứng dậy. Cậu ngồi xuống bên cạnh nam nhân, cầm lấy rượu tây trên bàn rót nửa ly rồi đưa đến trước mặt nam nhân, cũng không nói lời nào, đôi con ngươi màu đen thận trọng bất an nhìn đối phương. Trong phòng rất ấm áp, vừa rồi cậu vẫn mặc áo khoác và khăn quàng cổ dày, nên trên người có một tầng mồ hôi mỏng. Hơn nữa rượu mạnh vừa uống chậm rãi ngấm dần, cơ thể cũng trở nên khô nóng, khuôn mặt trắng nõn nhiễm một mạt hồng nhàn nhạt.

Từ trước đến nay cậu vẫn không thích tiệc tùng. Do vậy, nếu tránh được cậu sẽ tận lực tránh, ngay cả tiệc khởi động máy (bắt đầu quay phim), tiệc hơ khô thẻ tre (hoàn thành bộ phim) cũng chỉ ngồi một lát liền đi. Khi đó cậu vẫn còn là nhân vật chính, Thẩm Hạo Phong cũng không cưỡng ép cậu. Cho nên đến hôm nay cậu chưa từng chủ động bồi rượu, hoàn toàn không biết nên nói những gì.

Nam nhân nhìn lướt qua xô đá nhỏ đặt trên bàn, tiếp tục bất động thanh sắc nhìn cậu.

Trác Duyệt đoán là anh muốn bỏ thêm mấy khối đá nữa, nhưng cũng không đoán được số lượng, chỉ gắp ra hai khối đá nhỏ bỏ vào ly, lại đưa qua lần nữa.

Phương Minh Diễn nhếch môi cười, nói với hai MB đứng một bên: "Vị khách của chúng ta dường như không biết bồi rượu như thế nào, hai người các ngươi làm mẫu đi."

Hai người gật đầu. Tên cao rót một ly rượu, uống một ngụm lớn, hướng Trác Duyệt chỉ chỉ miệng mình, ý bảo không được nuốt xuống. Tiếp theo cậu ôm lấy gáy tên lùn liền hôn lên, đút rượu trong miệng cho cậu. Miệng lưỡi giao triền quấn quýt, có rượu chảy xuống từ khóe miệng, phát ra thanh âm khiến Trác Duyệt mặt đỏ tai hồng.

"Học được?" Nam nhân ngồi trên sô pha liếc mắt thản nhiên nhìn cậu.

Trác Duyệt chỉ cảm thấy cả người cứng nhắc, luống cuống đứng tại chỗ.

Cậu cần cơ hội này. Sự nghiệp diễn xuất của cậu đã đến đường cùng, số tiền mà ba cậu vay nặng lãi cũng sắp đến kỳ phải trả, nếu không hoàn tiền sẽ bị những tên xã hội đen kia đánh chết...

Cậu ngây ngốc cầm ly rượu, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Có thanh âm vẫn không ngừng lặp lại bên tai, thấp giọng mê hoặc — nếu hôm nay thất bại, mày sẽ không còn ngày lấy lại danh tiếng. Mày không phải là diễn viên sao? Không thể phát huy kỹ năng diễn xuất của mày để làm tốt cảnh quay này hay sao? Cùng lắm là hiến thân, bây giời mày đã hai bàn tay trắng, khối thân thể này có thể đáng giá mấy đồng tiền? Đây bất quá là quy tắc ngầm trong giới giải trí mà thôi, bọn họ đều làm như vậy, không chỉ có một mình mày...

Bất quá, chỉ là một màn diễn...... Cậu thống khổ khép lại ánh mắt. Khi mở ra lần nữa, ánh mắt cậu thay đổi. Không còn mờ mịt luống cuống, con ngươi tối đen an định lại, phiếm tia sáng u sầu.

Đây là trạng thái diễn kịch của cậu.

Trác Duyệt uống một ngụm rượu, ngậm trong miệng, tới gần Phương Minh Diễn một chút, sau đó duỗi cổ không chút do dự tiếp cận. Đôi môi chạm nhau, chậm rãi mở ra, muốn đem những giọt rượu nóng rực đẩy vào miệng nam nhân, lại bị cái lưỡi bỗng nhiên lộ ra cuốn lấy, đảo mắt xâm nhập khoang miệng ẩm ướt.

Trác Duyệt ngay cả kinh nghiệm hôn cũng không có, hoàn toàn không phải đối thủ của anh, chẳng mấy chốc đã bại trận, tùy ý để đối phương tiến quân thần tốc, cướp đi quyền khống chế. Chỉ chốc lát sau cổ họng rung động, bị bắt nuốt xuống những giọt rượu. Cậu bị miệng lưỡi gian ác kia bức bách ép buộc đến không thở nổi, hai tay để trước ngực cố sức đẩy nam nhân phía trên, không ngừng phát ra âm thanh "Ô ô......" trong cổ họng.

Đây là lần đầu tiên cậu bị nam nhân hôn môi, loại cảm giác áp bách bị xâm nhập, bị chưởng khống này khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Khó khăn lắm nụ hôn mới kết thúc, Trác Duyệt thở hổn hển tựa vào sofa, mở miệng nói: "Phương tổng, tửu lượng của tôi không tốt, uống lần nữa sẽ say mất..." Trong lời này có chút ý vị lấy lòng cầu xin, thanh âm cũng mềm mại rất nhiều.

Phương Minh Diễn nhếch môi cười: "Tôi cũng không ép cậu uống nhiều, chỉ là muốn xem cách cậu bồi rượu thôi."

Trác Duyệt cầm ly trong tay, cả người tựa vào nam nhân, ngẩng mặt dùng con ngươi đen như mực nhìn đối phương, nhẹ giọng nói: "Phương tổng đang chê tôi ngốc ?"

Làm nũng như vậy đối với người khác mà nói bất quá chỉ là tán tỉnh ve vãn đơn giản, nhưng đối với Trác Duyệt luôn thanh lãnh lại là cực hạn. Thân thể dựa vào gần, nhưng tâm trí lại hận không thể lập tức trốn thoát, cự ly quá thân mật khiến bàn tay cầm ly của cậu khẩn trương đến mức nhịn không được mà hơi hơi phát run.

"Không có việc gì, tôi có thể dạy cậu." Phương Minh Diễn cầm cổ tay cậu, đem ly rượu kia đưa đến bên miệng uống một ngụm, sau đó nắm lấy cằm cậu áp lên. Lần xâm nhập này so với vừa rồi càng thêm cường thế, niết cằm khiến cậu buộc phải há miệng, còn dùng lực chế trụ cái gáy. Đầu lưỡi đẩy, ngay cả rượu và mấy khối đá nhỏ cũng đồng loạt đẩy vào miệng Trác Duyệt. Lưỡi nam nhân tràn ngập dịch rượu tiến quân thần tốc trong khoang miệng cậu, hôn sâu giống như xâm lược, chất lỏng lạnh lẽo xâm lược khoang miệng nóng ấm, đùa giỡn khiến khối đá nhỏ dần dần tan, dây dưa với cái lưỡi mềm mềm ngượng ngùng mà kích động kia, từng giọt rượu lạnh như băng cuốn theo cảm giác say tràn ngập từng tấc lãnh thổ.

Vốn đã ngà ngà say, lúc này Trác Duyệt có vài phần mê mang, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến đầu cậu càng thêm choáng váng. Cậu luống cuống khép hờ mắt lại, tùy ý để đối phương xâm chiếm miệng lưỡi của mình. Rượu trong miệng sớm đã bị nuốt xuống dưới kỹ xảo khıêυ khí©h của nam nhân, chút ít dịch rượu chảy ra từ khóe miệng, tăng thêm vài phần da^ʍ mĩ. Cho đến khi cúc áo sơmi thứ ba bị cởi ra, cậu mới phục hồi tinh thần lại.

Trong phòng, những người khác không biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại cậu cùng Phương Minh Diễn. Giờ phút này, cậu đang bị đối phương đặt trên sô pha, giống như gói hàng chuyển phát nhanh từng bước bị xé mở.

Chỉ cần thuận theo là tốt rồi...... Nhịn một chút liền qua...... Chỉ có diễn tốt cảnh quay này, mới có thể lấy lòng anh ta...

Trác Duyệt liều mạng thôi miên bản thân, nhưng mà thân thể lại kháng cự. Khẩn trương cương ngạnh đến mức không thể làm ra bất cứ động tác nào, thời điểm nam nhân kéo áo sơmi ra, trần nửa người trên trụi cảm nhận được cái lạnh, không khỏi run lẩy bẩy.

Ngón tay ấm áp của Phương Minh Diễn lưu luyến tại xương quai xanh, tiện đà xoa núʍ ѵú mẫn cảm trên ngực, ác liệt dùng hai ngón tay kẹp chặt rồi kéo, kí©h thí©ɧ khiến người dưới thân khó nhịn thở gấp.

"Ô...... Đừng......" Thanh âm kia mang theo chút vô lực mềm mềm quyến rũ, yếu ớt lay động nhân tâm. Trác Duyệt nào ngờ chính mình sẽ phát ra thanh âm như vậy, xấu hổ dùng mu bàn tay che miệng lại.

"Kêu rất êm tai." Nam nhân không chút thương tiếc chuyển sang bên nhũ hoa khác, đem nó chà đạp thành hồng sắc xinh đẹp đồng dạng: "Xem ra đêm nay sẽ thực tình thú." Vừa nói, bàn tay vừa dời đến giữa hai chân, cách quần xoa nắn bộ phận yếu ớt nhất.

Trác Duyệt run rẩy rụt lui thân thể, lại không thể thoát khỏi chưởng khống của nam nhân, ngược lại bỗng nhiên bị một bàn tay bóp chặt, đau đến mức rêи ɾỉ thành tiếng: "A~~ đau......"

"Không muốn đau thì ngoan ngoãn một chút." Phương Minh Diễn lưu loát kéo quần cùng qυầи ɭóŧ của cậu xuống, tiện tay vứt sang một bên.

Thân thể trần như nhộng hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt nam nhân. Căn tính khí thanh tú của Trác Duyệt có nhan sắc thực nhạt, tựa như thiếu niên cấm dục, một bộ dáng không rành thế sự. Ý đồ khép lại hai chân thon dài bị cường ngạnh kéo ra đến góc độ đau đớn, ngay cả kẽ mông cũng bị tách ra, lộ ra bí huyệt non mềm luôn được che giấu.

Dùng tư thế xấu hổ như vậy nhận sự phán xét của một nam nhân khác khiến sắc mặt Trác Duyệt trắng bệch. Cậu cương ngạnh nhận sự trêu chọc của đối phương, ngay khi ngón tay dừng ở phụ cận huyệt khẩu, cả người cậu không khỏi run rẩy, nước mắt lăn xuống từ đôi mắt trống rỗng.

Cậu đã cố gắng. Cố gắng khiến chính mình nhận rõ tình cảnh hiện tại, cố gắng lấy lòng nam nhân để tranh thủ cơ hội, nhưng nghĩ đến sự tình kế tiếp sẽ phát sinh, khuất nhục, kinh hoảng, bất lực cùng khủng hoảng khiến cậu rốt cuộc triệt để phá vỡ, giãy dụa. Đáng tiếc sức lực đối lập, cậu gầy yếu hơn rất nhiều, thêm rượu mạnh càng khiến cơ thể không còn chút sức nào. Chẳng những không thể tránh thoát, ngược lại bị nam nhân dùng áo sơmi trói hai tay.

"Đừng như vậy...... Cầu anh......" Cậu khóc cầu xin: "Phương Minh Diễn...... Cầu anh, thả tôi đi......"

"Không thể diễn tiếp nữa?" Nam nhân như một con sư tử chặt chẽ đem cậu đặt dưới thân, thanh âm thanh lãnh mang theo châm chọc: "Muốn có được lại không muốn trả giá, cậu có phải đã quá tham lam hay không, Trác Duyệt?"

Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, cậu khóc thút thít , đứt quãng nói: "Tôi không có cách nào...... Rõ ràng cái gì cũng không có, rõ ràng đã hạ quyết tâm...... Nhưng tôi vẫn không làm được, cầu anh..."

Rất nhiều năm qua trừ khi diễn xuất cần, cậu chưa từng thất thố khóc lớn trước mặt người khác như vậy. Áp lực cùng sợ hãi khiến cậu hoàn toàn sụp đổ. Giờ phút này Trác Duyệt giống như một đứa nhỏ vừa ủy khuất lại đau thương, tất cả yếu ớt bại lộ trước mặt Phương Minh Diễn.

Nam nhân buông cậu ra, cho cậu khóc tận hứng. Chờ cậu dần dần bình tĩnh, mới mở miệng lần nữa: "Khóc đủ chưa?"