Chương 1

CHƯƠNG 1

Cơ hội (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Đêm đông, một trận mưa tuyết rất lớn vừa đổ xuống, ven đường còn tích tụ một tầng sương trắng thật dày.

Trác Duyệt kéo khăn quàng cổ thật chặt, tay đặt trong túi áo, bước nhanh qua góc đường. Bởi vì đi quá nhanh, sắc mặt cậu có chút phiếm hồng, hơi thở tạo thành làn sương ấm áp trước mặt.

Nơi này là khu phố giải trí phồn hoa nhất thành K, là nơi tập trung vô số kí©ɧ ŧìиɧ cuồng hoan cùng những thú vui nɧu͙© ɖu͙©, là nơi mọi người tiêu xài hoang phí, cũng là nơi xa hoa đồi trụy ẩn trong bóng tối của màn đêm. Cậu dừng bước trước một tòa kiến trúc trang hoàng hoa lệ, nâng mặt nhìn tấm biển cực lớn trên đỉnh đầu, khuôn mặt lộ ra dưới áo khoác màu đậm. Đó là một khuôn mặt trẻ tuổi mà đẹp trai, ngọn đèn bảy màu sặc sỡ trên tấm biển chiếu sáng đôi con ngươi đen láy, phản chiếu sắc màu yêu dị, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khép mở nhẹ giọng đọc tên nhà hàng.

"Mê Thành......"

Cầu lấy ra một tấm Card màu đen từ trong túi áo, nhìn thoáng qua, nắm chặt, bước dọc theo bậc thang làm bằng đá cẩm thạch, hướng về phía đại sảnh đèn đuốc hoa mỹ. Cậu bất động thanh sắc (rất bình tĩnh) đưa thẻ hội viên cho môn đồng (đứa nhỏ giữ cửa), nhưng ngón tay hơi cứng nhắc tiết lộ thấp thỏm trong lòng. Tấm thẻ kia là đồ mượn, cái loại hội phí cao cấp hơn vạn mỗi năm này, cậu căn bản không thể thanh toán.

"Hoan nghênh tiên sinh đến với Mê Thành." Môn đồng quét tấm Card qua máy đọc mã vạch rồi lễ phép hoàn trả: "Xin hỏi có cần giúp ngài cất áo khoác cùng khăn quàng cổ không?"

"Không cần." Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giả bộ như trí nhớ không tốt: "Đã lâu không tới...... Phương tổng của công ty giải trí Hoa Thịnh thường dùng phòng nào?"

"Mời ngài đi theo tôi." Nữ tiếp tân có dáng người nóng bỏng ân cần chào đón rồi mỉm cười dẫn đường.

Thang máy đi tới tầng tám, nữ tiếp tân dừng lại trước một cánh cửa, đang muốn gõ thì bị cậu ngăn lại.

"Không cần đâu, tôi tự mình vào trong."

"Vâng, tiên sinh, chúc ngài có một buổi tối vui vẻ tại Mê thành." Cô hơi hơi khom lưng, xoay người rời đi.

Trác Duyệt đứng ngoài cửa, nhìn cánh cửa đen to lớn ngăn cách âm thanh và tầm mắt, do dự nhiều lần, rốt cuộc đặt tay lên khóa cửa bằng kim loại lạnh lẽo, chậm rãi hít sâu một hơi, dùng lực đẩy ra.

Bên trong căn phòng, ngọn đèn biến ảo nhuộm đẫm không khí ái muội, âm nhạc quẩn quanh bên tai, mỗi lần tiếng ca trầm thấp vang lên rồi lặp lại đều tựa như xao động tâm hồn. Một nam hài trẻ tuổi đang đứng trước màn hình lớn hát một bài rock tiếng Anh, thanh tuyến hơi chút khàn khàn. Nam nhân đang nhâm nhi rượu bên quầy bar nhìn thấy cậu, nhướn mày hỏi: "Chuyện gì?"

Trác Duyệt hơi mím môi, nói: "Tôi tìm Phương tổng."

Người nọ quay đầu, hướng về phía khu vực sofa nửa vòng tròn hô to: "Marvin, có người tìm."

Nhàn hạ ngồi tựa chính giữa sofa là nam nhân cao lớn một trái một phải ôm hai MB xinh đẹp nói chuyện gì thú vị mà khẽ cười, nghe vậy giương mắt nhìn về phía cửa, ánh mắt dừng trên người cậu một chút, trong mắt hiện ra một tia tiếu ý trêu tức, nâng nâng tay.

Tiếng ca đột nhiên dừng lại, ca sĩ quét mắt liếc nhìn Trác Duyệt, tắt âm nhạc, sắc mặt không vui ngồi sang một bên. Lúc này, toàn bộ căn phòng nhất thời im lặng, có chút quỷ dị.

Trác Duyệt đi đến trước sô pha, nói: "Phương tổng, tôi hôm nay tới là bởi vì..."

"Trác tiên sinh." Nam nhân không chút khách khí ngắt lời cậu: "Mặc kệ cậu muốn nói cái gì, không mời mà tự đến quấy rầy thời gian cá nhân của tôi như vậy, có phải có hơi vô lễ hay không?"

Hắn cứng đờ: "Xin lỗi. Tôi không hẹn được thời gian với thư ký của ngài, bất đắc dĩ mới......"

Đối phương cười cười: "Tới tìm tôi, là muốn đi ăn máng khác (đổi công ty)?"

Trác Duyệt hơi mím môi, đầu hơi thấp xuống: "Vâng."

"Đắc tội với nhà đầu tư, bị Phong Lam gạt sang một bên, sau khi cùng đường lại muốn tìm Hoa Thịnh của tôi làm nhà. Cậu tính toán rất tốt." Nụ cười trào phúng bên môi nam nhân càng ngày càng đậm: "Cậu cho là Phương Minh Diễn tôi là trạm chuyên thu mua phế phẩm sao?"

Lời nói không chút lưu tình, như một bàn tay hung hăng đem tự tôn của cậu vứt thẳng xuống bùn. Sắc mặt Trác Duyệt trắng bệch, móng tay dùng lực đến mức sắp đâm rách lòng bàn tay.

Bộ dáng của cậu xuất chúng, trong mắt lại có một cỗ linh khí tự nhiên, từ khi bắt đầu khởi nghiệp vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Còn chưa tốt nghiệp đã được chủ tịch Thẩm Hạo Phong của Phong Lam nhìn trúng, làm diễn viên chính của phim truyền hình cổ trang "Chinh chiến Sơn Hà", lần đầu tiên diễn xuất đã nhận được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất. Thành danh sớm, cậu liền không để ai trong mắt, tính tình cao ngạo lạnh lùng, không giỏi ở chung với người khác.

Giới giải trí luôn có tầng tầng lớp lớp tân tú (người mới tài năng) xuất hiện, con đường diễn xuất của Trác Duyệt vẫn luôn bị cố định ở hình tượng công tử cổ trang, hai mươi sáu tuổi liền bị nhóm đồng nghiệp nhỏ tuổi đẩy sang một bên. Mấy tháng trước, công ty cho cậu tranh thủ nhân vật chính của một bộ phim, để cậu đi tiếp đón bên sản xuất Xuất Phẩm Phương. Thế nhưng khi thấy đối phương có ý đồ đen tối, cậu liền cho lão cáo già kia một cái tát, chẳng những vai diễn kia không có, còn liên lụy khiến công ty đầu tư bị mất hợp đồng. Thẩm Hạo Phong giận dữ, trực tiếp khiến cậu chôn vùi dưới tuyết, toàn bộ người đại diện và trợ lý bị đuổi việc, để cậu tự sinh tự diệt. Xuất Phẩm Phương có thế lực rất lớn trong giới, rất nhiều phim cổ trang không dám mời lại cậu vì sợ đắc tội. Hơn nửa năm này cậu không nhận được một hợp đồng quảng cáo, một nhân vật hay một chương trình nào nữa. Hình ảnh cậu dường như đã nhạt dần trong mắt công chúng. Ba cậu còn mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi càng làm cậu họa vô đơn chí, đã đến tình cảnh lui cũng không thể lui.

Trác Duyệt cúi đầu, lông mi cụp xuống che khuất cảm xúc trong mắt, có chút gian nan mở miệng: "Tôi trước đây khẩu bất trạch ngôn (nói mà không suy nghĩ), đã nói rất nhiều lời không nên, thực xin lỗi......"

Hai năm trước Hoa Thịnh từng tung ra "cành oliu" với cậu, giá cao mời cậu đi ăn máng khác. Bản thân chủ tịch Phương Minh Diễn còn từng tự mình mời cậu nói chuyện một lần, khi đó danh tiếng của cậu đang hưng thịnh, nên cậu không chút do dự từ chối khiến đối phương bị mất mặt. Hiện nay lại đến cầu người, thật sự cũng là vì cùng đường. Hoa Thịnh có quy mô lớn hơn Phong Lam, Phương Minh Diễn lại có địa vị không thấp trong giới. Mọi việc hai giới hắc bạch đều thuận lợi, vì thế Xuất Phẩm Phương kia cũng không thể không nhìn mặt mũi của anh. Cẩn thận tính ra, anh là hi vọng "Đông Sơn tái khởi" duy nhất của cậu.

"Muốn xin lỗi, chỉ dựa vào lời nói thì không đủ thành ý." Phương Minh Diễn tựa vào sô pha, thanh âm có vài phần biếng nhác: "Uống hết ly rượu này."

Trác Duyệt nhìn chất lỏng màu xanh nhạt bên trong ly cao đặt trên bàn, có chút căng thẳng. Tửu lượng của cậu quả thật rất kém, vô cùng dễ say, cho nên bình thường vẫn tránh uống rượu. Nhưng mà giờ phút này đã đâm lao phải theo lao. Cậu cầm lấy ly rượu, nhắm mắt lại ngửa cổ nuốt xuống. Rượu kia có số độ rất cao, thời điểm nuốt xuống chỉ cảm thấy hỏa diễm thiêu đốt từ thực quản đến dạ dày, nóng rát. Cậu cố nén khó chịu hỏi: "Phương tổng cảm thấy hiện tại đã đủ thành ý chưa?"

"Tôi nhận lời giải thích của cậu." Ánh mắt nam nhân chậm rãi xẹt qua mặt cậu, giống như đánh giá một kiện hàng hóa: "Bất quá thương nhân vẫn là thương nhân, sự nghiệp diễn xuất của cậu không tốt, chọc phiền toái và đắc tội nhà đầu tư, lại bị đặt ở đáy hòm lâu như vậy không thấy ánh sáng. Cậu nghĩ, tôi vì cái gì lại muốn kiếm tiền trên người cậu?"

Trác Duyệt trầm mặc hồi lâu, bên trong ánh mắt ùa lên một tầng tuyệt vọng lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Ngài xác thật không có lý do để ký hợp đồng với tôi." Nói xong xoay người liền muốn đi ra ngoài.

"Đứng lại." Thanh âm trầm thấp truyền đến.

Cậu đứng vững, quay đầu lãnh đạm nói: "Phương tổng còn muốn như thế nào nữa, lại bức tôi uống một ly nữa sao?"

Phương Minh Diễn cong cong môi.

Tính tình của người này vẫn giống như hai năm trước, thanh cao lãnh ngạo từ trong xương cốt lộ ra, giống như đóa hoa sen mọc trong bùn mà không hôi tanh bởi bùn, xinh đẹp mà sạch sẽ thuần khiết. Nhưng mà trong giới giải trí đen tối như cái thùng nhuộm đen này, loại người này bình thường chỉ có hai kết quả, thất thế nhạt dần, hoặc là dần dần tiêm nhiễm đến mức không sạch sẽ. Quả nhiên, chỉ qua hai năm ngắn ngủi cậu liền từ đỉnh núi ngã xuống đáy cốc, không thể không cúi đầu xin giúp đỡ. Mà mặc dù cầu người, thái độ của cậu vẫn kêu ngạo bướng bỉnh như vậy, giống như ngựa hoang cố chấp, không chịu thỏa hiệp.

Đánh giá tổng hợp Trác Duyệt, tuyệt không kém. Cậu không giống với những diễn viên nam có chỉ bề ngoài tuấn mỹ. Ánh mắt cậu trong trẻo long lanh, thuần khiết đến mức phảng phất như cậu nhìn thấu nội tâm của người khác. Giơ tay nhấc chân có một loại thanh thuần cao ngạo nội liễm tự nhiên, phảng phất như điêu khắc từ bức họa cổ mà ra, để người ta vừa thấy đã khó quên. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao phim cổ trang thích mời cậu làm vai chính, nếu cẩn thận bồi dưỡng, cậu chắc sẽ có thành công rất lớn. Nhưng điều kiện tiên quyết là — trước đó phải mài đi gai nhọn sắc bén trên người cậu ta đã.

Phương Minh Diễn thản nhiên nhìn người nọ: "Nếu tôi nguyện ý cho cậu một cơ hội, cậu muốn trả giá bằng cái gì để trao đổi?"

Trác Duyệt mê mang chớp mắt.

Cậu cô đơn đứng, trong mắt nổi lên rất nhiều rất nhiều cảm xúc khó có thể hình dung, cuối cùng như buông tay cái gì, nhẹ nhàng rũ mắt: "Dùng mọi thứ của tôi đánh đổi."

——

Edit: ta đã ngoi lên bờ đây (chuẩn bị lặn tiếp) =)))) và cuối cùng thì Sư Tử cũng lên sàn ~^^~

Mộc: Thôi, cô đừng có hư cấu nữa. Lo dịch đi nga nga nga *né*

——

CHƯƠNG 2