Chương 11

CHƯƠNG 11

Căn phòng bí mật (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Dưới sự chỉ đạo ""bằng miệng"của Phương Minh Diễn, Trác Duyệt thử vai thập phần thuận lợi. Nhân vật nam chính là Lục Trần Dương – một diễn viên trẻ triển vọng trong giới giải trí, hắn chủ động mời cậu luyện tập trước lúc thử vai. Cảm tình của hai người đều rất tốt, sau khi diễn xong, đạo diễn Tạ An Thanh rốt cuộc lộ ra một khuôn mặt tươi cười sau suốt quãng thời gian dài đen mặt vì không tuyển được nhân vật nam số ba thích hợp, vỗ vai cậu nói hai chữ "Không tồi".

Trong lòng Trác Duyệt cũng rất cao hứng, thấy Lục Trần Dương muốn đi, vội vàng muốn nói lời cảm tạ với hắn.

"Không cần khách khí, hiện tại chúng ta cùng thuộc một công ty, hỗ trợ lẫn nhau cũng là điều nên làm." Đối phương mỉm cười nói: "Xem thái độ của đạo diễn Tạ , hẳn là rất vừa lòng với cậu. Bộ phim này sẽ nhanh chóng được khởi quay. Hi vọng đến thời điểm đó có thể hợp tác vui vẻ."

Trác Duyệt lúc này mới phản ứng được, hắn cũng là nghệ nhân của Hoa Thịnh, ngượng ngùng cười cười: "Nếu có thể có cơ hội này, tôi nhất định mời cậu cùng ăn cơm."

"Tôi sẽ nhớ kỹ lời hứa này nha." Thời điểm Lục Trần Dương cười rộ lên, mi nhãn cong lên thành vòng cung đẹp mắt, anh tuấn mà ôn hòa.

Câu trả lời đến rất nhanh, buổi chiều hôm đó Trác Duyệt đang thu thập đồ đạc trong căn phòng thuê cũ thì nhận được điện thoại của Thẩm Lạc. Cô cho biết cậu được nhận nhân vật nam số ba. Sau khi gọi điện thoại cho ba mẹ nuôi ở nông thôn xa, cậu ngồi phát ngốc bên cửa sổ một lát, vác một số đồ đạc cần thiết của mình trên lưng rồi xuống lầu.

"Chỉ có một ba lô như vậy thôi sao?" Trợ lý Lâm Huy chờ ở dưới lầu kinh ngạc hỏi.

"Ân." Trác Duyệt đi ra vài bước, quay đầu nhìn thoáng qua gian nhà cũ ở tầng sáu cậu đã từng thuê kia. Có rất nhiều thứ cậu vẫn để lại ở chỗ đó, bao gồm cả những chiếc cúp danh giá đã từng đạt được.

Hoàng hôn đến gần, những tầng mây phía chân trời đỏ rực một mảnh như muốn dấy lên hi vọng về một tương lai sáng lạn.

Trong lòng có thanh âm nhẹ nhàng nói: "Bắt đầu một lần nữa nhé, Trác Duyệt."

Thời điểm cậu trở lại số 15 Hàm Quán, Phương Minh Diễn vẫn chưa trở về. Chào hỏi quản gia vầ đầu bếp, Trác Duyệt cầm một tờ báo, vừa xem vừa lên lầu. Cậu vốn ở phòng khách cuối hành lang bên trái, lúc này chuyên chú xem chuyện xấu của Lục Trần Dương trên báo chí, giương mắt mới phát hiện mình đã bất tri bất giác đi tới tầng bốn. Xoay người muốn xuống, tầm mắt quét đến cánh cửa màu đen nửa khép kia, tựa hồ như có cái gì đó phản chiếu kim quang chói mắt, dừng bước do dự một chút, cuối cùng vẫn chút tò mò đi qua.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia ra, chớp mắt thấy rõ bày biện trong phòng, Trác Duyệt chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.

Ánh tà dương xuyên qua cửa sổ sát đất và mặt kính trong suốt trên trần nhà chiếu vào, dừng trên giá hành hình màu vàng trong phòng, có chút chói mắt. Móc treo cực lớn và một số xiềng xích kim loại rắn chắc được móc nối với các thanh xà ngang treo trên trần. Ba loại đài mát xa khác nhau được đặt cùng chỗ. Hàng tủ kính thật lớn thật dài được bày biện ở mặt tường bên phải, bên trong là các loại roi và thủ phách có kiểu dáng chất liệu bất đồng, được phân thành ba hàng chỉnh tề. Trên vách tường đối diện bày các loại dây thừng trói buộc, trong đó một số đã được thắt nút sẵn. Mặt tường bên trái cũng có một loạt ngăn tủ dựa vào, tấm kính thủy tinh bị ánh nắng chiều chiếu vào phản xạ màu oánh vàng, thấy không rõ. Chính giữa phòng đặt chiếc sô pha dành cho một người, bằng da màu đen, thoạt nhìn có vài phần ý vị lạnh lùng.

Trác Duyệt chỉ cảm thấy tim đập không thể khống chế được, như không cẩn thận bước vào một nơi nào đó cất giấu bí mật đáng sợ không thể cho ai biết, có một loại kinh hoảng khiến người ta hít thở không thông, hay còn có lòng hiếu kỳ quấy phá muốn tìm hiểu, nguy hiểm lại kí©h thí©ɧ.

Cậu chậm rãi đi sang bên trái, đạp lên tấm thảm màu cà phê thật dày không gây ra bất cứ thanh âm nào. Dừng lại trước hàng tủ tiêu độc bên trái, cậu nhìn thấy bên trong đặt một loạt các loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙© phong phú được phân loại cẩn thận, còn có một số cái được ngâm trong chất lỏng trong suốt. Mấy thứ rực rỡ muôn màu này đó khiến Trác Duyệt chỉ nhìn thoáng qua đã mặt đỏ tai hồng, còn có rất nhiều thứ cậu căn bản chưa từng thấy qua, cũng không đoán được cách sử dụng.

Vì sao lại có một căn phòng như vậy? Phương Minh Diễn muốn dùng mấy thứ này để làm gì?

Cậu hình như là vừa hốt hoảng vừa chạy trốn khỏi căn phòng kia, trốn tránh trong phòng của mình, càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi. Trong lòng Trác Duyệt, Phương Minh Diễn là ân nhân cứu cậu từ trong tuyệt lộ, là lão bản của cậu, cũng có thể là bằng hữu đáng tin cậy. Nhưng hiện tại, những gì cậu đã nhìn thấy làm rối loạn tất cả ấn tượng vốn có về anh ta.

Trác Duyệt không biết phía dưới bề ngoài anh tuấn và phong thái lịch thiệp kia, đến cùng là cất giấu một con người như thế nào.

Gông cùm, xiềng xích, roi, còn có những khí cụ hoang da^ʍ đáng sợ...... Mỗi một thứ đều khiến cậu cảm thấy khủng hoảng. Cậu bắt đầu hoài nghi ý định ban đầu của nam nhân để cậu sống ở nơi này, thậm chí tưởng tượng tình cảnh chính mình bị trói, tay chân bị xiềng xích trong gian phòng kia, cả người bị đánh và tra tấn. Cậu muốn chạy trốn. Nhưng cậu không có chỗ để đi, ngay cả gian phòng từng thuê kia đã trả lại vào buổi chiều. Ngay tại thời điểm cậu lo âu bất an nhất, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân thong thả, tiếng đập cửa vang lên. Là quản gia Chu Trì lên mời cậu xuống ăn cơm.

Trác Duyệt xuống lầu, thấy Phương Minh Diễn ngồi bên cạnh bàn ăn, trên mặt cậu lập tức đeo lên nụ cười khi diễn xuất, chủ động chào hỏi nói: "Anh đã về rồi."

Cậu chỉ có một cách duy nhất, kiếm tiền rồi chuyển ra ngoài, làm bộ như mọi thứ đều bình thường. Cậu là diễn viên, diễn xuất là thiên phú của cậu.

"Nghe nói cậu lấy được nhân vật thứ ba này." Nam nhân cầm lấy chiếc đũa, gắp một khối sườn nướng đặt trong bát cậu: "Tôi đã bảo Thẩm Lạc lên kế hoạch tập thể hình cho cậu. Cậu rất gầy, nếu cần phơi bày cơ thể trên màn ảnh, chắc chắn sẽ không đẹp."

"Tôi sẽ chăm chỉ luyện tập." Trác Duyệt ngoài miệng nhận lời, tầm mắt dừng ở khung xương xinh đẹp trên bàn tay, lại nghĩ tới những chiếc roi kia, lập tức cúi đầu ăn cơm, bữa tối thực im lặng.

Cơm nước xong, cậu lấy cớ nói muốn xem kịch bản đầy đủ mà trợ lý mới gửi tới, liền trốn về phòng. Một lát sau khát nước xuống tầng uống nước, vừa vặn thấy Phương Minh Diễn cũng đang rót nước trong phòng bếp, thuận tay đưa cho cậu một ly. Trác Duyệt tiếp nhận nói cảm ơn, vừa muốn uống, bỗng nhiên cổ tay bị bắt lấy. Sự sợ hãi trong lòng cậu ùa lên, chợt mạnh tay vung ra, cốc thủy tinh hung hăng nện xuống dưới đất, phát ra một tiếng giòn vang, những mảnh vụn bắn tung tóe.

——

Editor: Ta chết mất với mấy suy nghĩ của Tiểu Duyệt, biết là Diễn ca có biếи ŧɦái nhưng không phải là tra công, sao nỡ nghĩ xấu chồng mình như thế =))))

Mộc: Trước sau gì em chẳng được sử dụng, mong chờ làm gì nga~~~

——

CHƯƠNG 12