Chương 10

CHƯƠNG 10

Luyện tập (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Cái lưỡi nóng ướt uyển chuyển trêu chọc trong miệng, dễ dàng cướp đi hô hấp của cậu, phảng phất như mang theo khát vọng khó nhịn, hấp thu khí tức của cậu, chờ mong được đáp lại, cuối cùng phải lui ra ngoài bởi sự giãy dụa hoảng loạn của cậu.

"Anh......" Hơi thở của Trác Duyệt hỗn loạn, khuôn mặt phồng lên đỏ hồng, cắn răng trừng Phương Minh Diễn.

Nam nhân vẫn bất động như núi, nhàn nhạt nhìn cậu nói: "Thời điểm cậu hôn tôi, cùng với thời điểm tôi hôn cậu có điểm gì khác nhau?"

Trác Duyệt ngẩn ra, trong mắt có chút mờ mịt. Một lát mới phản ứng lại đây là đối phương đang chỉ điểm chính mình, cúi đầu nói: "Mức độ kịch liệt không giống nhau. Tôi làm vừa rồi...... Quá mức qua loa, hơn nữa tốc độ quá nhanh."

Khác biệt với động tác như chuồn chuồn lướt nước hời hợt của cậu, Phương Minh Diễn hôn thô bạo, lại mang theo chút áp lực ôn nhu. Muốn xâm nhập, lại không đủ xâm nhập, cuối cùng dưới sự cự tuyệt của đối phương mà thối lui. Cẩn thận phân tích kỹ nụ hôn kia, mang theo cảm tình, yêu, ẩn nhẫn, bi thương, còn có một nỗi tuyệt vọng không thể nói nên lời. Hoàn toàn phù hợp tâm lý và trạng thái của nhân vật nam số ba.

"Nụ hôn này hẳn là màn quan trọng nhất trong phần diễn của cậu. Mà diễn xuất vừa rồi, tôi không thấy bất cứ một tia cảm tình gì của cậu đối với tôi, từ đối thoại đến động tác, cương ngạnh, có lệ, càng như muốn khẩn cấp đẩy tôi ra. Một diễn viên trong thời điểm diễn xuất phải hoàn toàn nhập vai vào nhân vật, điểm này hẳn là tôi không cần dạy lại cậu. Trác Duyệt, nói thật, cậu khiến tôi rất thất vọng. Cậu không chỉ cần dung nhập vào nhân vật này, mà là đem nó trở thành nhiệm vụ tất yếu phải hoàn thành." Nam nhân đứng dậy, lưu loát đưa ra kết luận: "Nếu cậu mâu thuẫn về nhân vật này như vậy, buổi thử vai ngày mai hủy bỏ."

Trên mặt Trác Duyệt khô nóng một mảnh, xấu hổ cúi đầu. Cậu biết rõ, Phương Minh Diễn nói mỗi một câu đều đúng, lời phê bình này nói thẳng ra tại sao mình diễn không được. Nhớ lại, diễn xuất vừa rồi ngay cả chính cậu cũng thấy rất thất vọng. Hai tay buông ở hai bên vì khẩn trương mà có chút phát lạnh, cậu đứng dậy, lấy dũng khí gọi lại nam nhân muốn rời đi, nói: "Có thể hay không...... để tôi thử lại một lần nữa......"

Phương Minh Diễn quay đầu nhìn cậu.

Trong mắt Trác Duyệt trừ khẩn thiết còn có chút xấu hổ, cậu nhẹ giọng hỏi lại một lần: "Tôi có thể hay không...... hôn anh một lần nữa?"

Nam nhân bị yêu cầu này chọc cười, hơi hơi cong khóe miệng, nói: "Làm lão bản cho cậu không những phải giải quyết nợ nần, cung cấp ăn ở, còn bị cường hôn, hi sinh của tôi có phải quá lớn hay không?"

Cậu quẫn bách đứng, hơi mím môi, nói: "Nếu anh không muốn......"

"Được rồi, đến đây đi." Phương Minh Diễn lưu loát ngắt lời cậu: "Cho cậu ba phút. Bỏ qua phần trước, trực tiếp bắt đầu từ đoạn hôn."

Trác Duyệt đi đến trước mặt anh, yên lặng chuẩn bị cảm xúc một chút, bên trong cặp mắt đen kia dần dần có cảm xúc nồng đậm lại ẩn nhẫn, dưới ánh đèn phản chiếu lưu quang. Nam nhân trước mặt cao hơn cậu 5 cm, cậu giơ tay ôm lấy cổ đối phương, sau đó không chút do dự nâng mặt hôn lên.

Cậu chủ động chưởng khống toàn cục. Há miệng hôn môi đối phương, tham nhập trong khoang miệng nóng ướt, cuốn lấy cái lưỡi chưa động kia, động tác nhiệt liệt lại có vẻ thật cẩn thận, như là ngọn lửa bùng cháy, hoặc như là tín đồ thành tín, muốn hăng hái tiến lên, lại không dám lỗ mãng. Hàng mi hơi nhíu lại cùng đôi mắt đen gắt gao nhắm chặt đã triệt để biểu hiện tâm tình mâu thuẫn sâu sắc. Khống chế cảm xúc thậm chí còn tinh tế hơn so với vừa rồi Phương Minh Diễn làm mẫu.

Vốn nên bị đẩy ra, Trác Duyệt đợi mãi vẫn không thấy động tác của đối phương, có chút hoang mang kết thúc nụ hôn này, mở to mắt.

Nam nhân hơi hơi buông, trong mắt sôi trào một chút cảm xúc không đoán được. Dưới trạng thái gần sát như vậy, Trác Duyệt thậm chí có thể cảm giác được l*иg ngực của đối phương phập phồng, còn có khố hạ...... cảm giác cứng rắn để trên bụng mình. Cậu cả người cứng đờ, có chút kích động thối lui một bước. Tầm mắt đảo qua bộ phận hơi gồ lên giữa đôi chân dài, xấu hổ mím môi: "Anh..."

Phương Minh Diễn nhếch môi cười, lại bước thêm một bước, Trác Duyệt đành phải lui lại. Nhưng mà phía sau chính là sô pha, cả người cậu bị ngã ra phía sau, đúng lúc được nam nhân ôm chặt phần eo.

Lần này dán càng chặt. Cậu chỉ cảm thấy yết hầu của mình phát khô, cả người cứng nhắc.

"Cậu biết, tôi là đồng tính luyến ái." Nam nhân cố ý cúi người giảm khoảng cách, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Bị cậu hôn như vậy tự nhiên sẽ có phản ứng."

Hơi thở khi nói chuyện phun quanh vành tai mẫn cảm, vừa tê vừa ngứa, nửa người đều nhũn. Trác Duyệt chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, không biết nên nói cái gì, đành phải giải thích: "Xin lỗi...... Tôi...... Xin lỗi......"

"Tôi có phản ứng cũng không có nghĩa là tôi sẽ làm gì với cậu, cậu không cần khẩn trương như vậy." Phương Minh Diễn buông cánh tay đặt ngang lưng cậu, ngả ngớn trêu tức nói: "Tim cậu đập nhanh như thế, là kinh hoảng, hay là đang chờ mong cái gì?"

Mặt Trác Duyệt ửng hồng, quay sang chỗ khác: "Tôi...... Cả hai đều không phải."

Nam nhân cười to: "Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai diễn xuất cho tốt."

Hai mắt cậu sáng rực lên: "Ngày mai không phải hủy sao?"

"Miễn cưỡng coi như cậu đủ tư cách ."