Chương 19

Một cuộc "họp mặt định kỳ" đã kết thúc trong tiếng khóc.

Trầm Tùng Quốc gần như đã bị tiếng khóc đuổi đi, khi rời đi còn có chút hoài nghi nhân sinh.

Hiệp một, kết thúc với chiến thắng thuộc về Trầm Sơ!

First Blood!

Sau đó, đợi đến trưa, sau khi ăn cơm xong, Trầm Tùng Quốc hiển nhiên đã lấy lại được tinh thần, lần này biểu tình ôn hòa hơn một chút, chỉ vừa mở miệng đã hỏi khi nào Tạ Thì Minh đổi họ.

"Đổi hai chữ, gọi là Trầm Minh, chuyện này nếu như các con không có thời gian, cứ để lão Chu đi làm…”

"Con không đổi."

Lời còn chưa dứt, đã bị cắt ngang.

Hơn nữa người ngắt lời còn là Tạ Thì Minh.

Trầm Tùng Quốc không quan tâm lắm, chỉ cảm thấy trẻ con không hiểu chuyện, dù sao cũng không phải từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhà họ Trầm, mới được nhận về chưa được bao lâu, tính tình gì gì đó còn phải sửa, vì vậy lập tức mở miệng nói: "Con họ Trầm, không phải họ Tạ."

Nhưng Tạ Thì Minh vẫn lắc đầu, nhìn thẳng vào Trầm Tùng Quốc: "Con không đổi."

Giọng điệu kiên định, không chút do dự.

Trầm Tùng Quốc nhíu mày, lúc này mới nhìn kỹ Tạ Thì Minh: "Con có biết mình đang nói gì không? Con vốn nên họ Trầm, ba anh trai của con đều là tên hai chữ, con cũng nên đổi lại…"

"Con muốn họ Tạ."

Tạ Thì Minh ngắt lời Trầm Tùng Quốc lần nữa, tuổi còn nhỏ, dường như không cảm nhận được khí chất uy nghiêm trên người Trầm Tùng Quốc, liên tiếp từ chối và phản bác, theo như Trầm Tùng Quốc, đây quả thực có thể xưng là "ngỗ nghịch".

"Hỗn láo!"

Quả nhiên Trầm Tùng Quốc tỏ vẻ khó chịu: "Con là con của nhà họ Trầm chúng ta, để con đổi họ trở lại là chuyện đương nhiên! Con có hiểu không?"

Tạ Thì Minh mím môi, còn muốn nói thêm, nhưng đã bị Tô Lạc Duyệt giành nói trước.

"Cha, đứa nhỏ không muốn đổi thì thôi đi, ơn nuôi dưỡng lớn hơn ơn sinh thành, nếu như không phải Tạ tiên sinh lúc đầu đã giữ Minh Minh, lại đem Minh Minh nuôi dưỡng đến lớn như vậy, còn đích thân dẫn Minh Minh tìm tới, chúng ta cũng sẽ không tìm được đứa nhỏ sớm như vậy.”

"Đúng vậy, cha, Tạ tiên sinh có ơn với nhà họ Trầm chúng ta."

Trầm Minh Châu cũng phụ họa theo: "Con và Lạc Duyệt đều cảm thấy họ này đổi hay không đổi đều không sao, dù sao bất kể Minh Minh gọi là gì, cũng đều là con của nhà họ Trầm chúng ta, là cốt nhục của con và Lạc Duyệt, chuyện này không ảnh hưởng gì cả."

Tạ Thì Minh nghe xong ngẩn ra, ngón tay không tự chủ siết lại.

Trầm Sơ thì âm thầm gật đầu.

Tô Lạc Duyệt và Trầm Minh Châu vẫn luôn giữ thái độ này, nhưng trước kia giằng co với Trầm Tùng Quốc rất lâu, mãi đến khi Tạ Thì Minh lên tiểu học, Trầm Tùng Quốc mới dần dần không quản chuyện này, nhưng cũng bởi vì như vậy, Trầm Tùng Quốc vẫn luôn không hài lòng về Tạ Thì Minh.

Cho nên lúc này nghe Tô Lạc Duyệt và Trầm Minh Châu nói như vậy, đương nhiên Trầm Tùng Quốc không thể dễ dàng đồng ý.

Hơn nữa bị Tô Lạc Duyệt và Trầm Minh Châu liên tiếp phản bác, vẻ mặt của ông càng khó coi hơn.

"Tạ tiên sinh kia quả thực có ơn với nhà họ Trầm chúng ta, nhưng báo đáp cũng không thể báo đáp như vậy được! Chuyện đổi họ hay không cũng không sao, các người cứ để nó lớn lên rồi ra ngoài vẫn mang họ Tạ, vậy người ta sẽ nói gì về nó? Lại nói nhà họ Trầm chúng ta như thế nào?"

"Các người có từng nghĩ đến những vấn đề này chưa hả?"

Trầm Tùng Quốc lại nhìn Tạ Thì Minh: "Con là con của nhà họ Trầm, không đổi họ, vẫn tiếp tục họ Tạ, con có biết khi con ra ngoài, sẽ có bao nhiêu người hỏi con câu hỏi này không? Đến lúc đó con sẽ đối phó như thế nào?"

"Con thật sự có thể đối mặt với tình huống như vậy không?"

Suy đoán ác ý, lời ra tiếng vào... những điều này đều có thể xảy ra.

Tô Lạc Duyệt và Trầm Minh Châu nhìn nhau, đương nhiên họ cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng thái độ của Tạ Thì Minh rất kiên quyết, chính là không chịu đổi họ.

Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, Tạ Văn Sơn mang theo bệnh tật đưa Tạ Thì Minh đến đây, gần như là hao tổn hết phần đời còn lại để giúp đứa trẻ tìm được người thân, hai người tình cảm sâu nặng, Tô Lạc Duyệt và Trầm Minh Châu sao có thể nhẫn tâm khuyên bảo đứa trẻ đổi họ?

Huống hồ Tạ Thì Minh rất có chính kiến, có suy nghĩ riêng, bọn họ càng không tiện mở miệng, cũng không thể dùng biện pháp cứng rắn.

Cho nên cuối cùng hai người mới quyết định tôn trọng ý kiến của đứa trẻ.

Tạ Thì Minh đã không muốn đổi, muốn giữ lại một phần tình cảm này, thì không đổi cũng được, dù sao đứa trẻ đã được tìm về, đáng tiếc Trầm Tùng Quốc lại không nghĩ như vậy, bây giờ nói đi cũng không được nói lại cũng không xong…

"Vậy con cũng phải đổi họ sao?"

Lúc này, một giọng sữa nhỏ đột nhiên chen vào.

Mọi người nhìn sang, thì thấy người nói chuyện là Trầm Sơ.

Trầm Minh Châu vội vàng nói: "Bé yêu, con nói gì vậy, con không cần đâu."

"Nhưng con... không phải con ruột."

Trầm Sơ e dè liếc nhìn Trầm Tùng Quốc: "Ý của ông nội không phải là con ruột phải đổi theo họ của ba mẹ ruột sao... vậy con có phải đổi họ không? Nhưng ba con tên gì? Hay là... con theo họ mẹ là Hạng?"

Nói xong, mắt Trầm Sơ đỏ hoe, giọng sữa nhỏ cũng nghẹn ngào.

Trầm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt cũng muốn khóc theo, vội vàng ôm Trầm Sơ vào lòng, vừa dỗ dành vừa nói: "Không, con cứ theo họ Trầm như ba, chúng ta cũng là ba mẹ của con, con mang họ Trầm không sao cả."

Trầm Sơ dụi dụi mắt, lại liếc nhìn Trầm Tùng Quốc: "Nhưng ông nội nói..."

"Cha!"

Trầm Minh Châu hiếm khi cao giọng hét lên.

Tô Lạc Duyệt cũng nhìn sang, chưa kịp mở miệng, thì nghe Trầm Sóc cũng gọi một tiếng "ông nội", sau đó hỏi: "Từ nhỏ Sơ Sơ đã được nuôi dưỡng trong nhà chúng ta, bây giờ biết nó không phải ruột thịt, thì có cần đổi họ không?"

Trầm Dật và Trầm Tuỳ cũng nhìn chằm chằm Trầm Tùng Quốc.