Chương 18

Ở phía bên kia, một đứa trẻ cùng tuổi Trầm Dật đang đứng bên cạnh bàn trà, nghịch một con robot nhỏ, trên bàn trà đều là các loại linh kiện và dụng cụ khác nhau, tuy nhiên không hề lộn xộn, ngược lại được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, ngăn nắp và có trật tự.

Trầm Tuỳ, song sinh khác trứng với Trầm Dật, không giống như song sinh cùng trứng, hai người trông không giống nhau lắm, nhưng đều rất đẹp trai, chỉ khác là một người có nét đẹp sang trọng hơn, một người nét đẹp nho nhã hơn.

Thấy bọn họ đến, Trầm Tuỳ lập tức buông những thứ trong tay xuống, xếp ngay ngắn vào giữa đống linh kiện và dụng cụ.

Trầm Sơ liếc nhìn, phát hiện đó là mô hình xe ủi nhỏ.

Ồ, Trầm Tuỳ từ nhỏ đã thích mày mò những thứ này, kỳ nghỉ hè này anh ta cũng đi tham gia trại hè học lập trình, các phần mềm điều khiển và lập trình, còn có thực hành máy móc, v.v., thật phức tạp.

Chậc, quả thực mỗi người một số phận khác nhau.

Hắn không thể hiểu được những thứ này, học một chút đã đau đầu.

Đôi khi Trầm Sơ hoài nghi, rốt cuộc đầu óc của mấy đứa trẻ nhà họ Trầm này được cấu tạo như thế nào, chẳng lẽ thật sự do vấn đề di truyền?

Trầm Tuỳ có chỉ số IQ cao, khả năng làm thủ công cũng mạnh, các loại linh kiện máy móc đến tay anh ta, không đến vài phút là có thể lắp ráp ra một thứ gì đó. Trầm Dật thì có thể chơi được đủ loại nhạc cụ, tế bào nghệ thuật bẩm sinh, ngay cả Tô Lạc Duyệt cũng phải thừa nhận anh ta sinh ra là để ăn bát cơm này.

Trầm Sóc càng không cần phải nói, anh ta theo Trầm Tùng Quốc lâu nhất.

Mặc dù tư tưởng giáo dục của Trầm Tùng Quốc rất nghiêm khắc, nhưng phương pháp đào tạo Trầm Sóc thực sự ở cấp độ tinh anh, nếu không Trầm Sóc cũng không thể mới 14 tuổi đã cùng Trầm Minh Châu xử lý công việc của công ty.

Về phần Tạ Thì Minh, mặc dù 5 tuổi mới được nhận về nhà họ Trầm, nhưng vừa có thể thảo luận với Trầm Sóc về công việc của công ty, vừa theo kịp bản hòa tấu của Trầm Dật, lại có thể cùng Trầm Tuỳ lắp ráp máy móc, dường như làm gì cũng đều thuần thục như thể bẩm sinh.

Nếu phải chọn ra người đáng ghét nhất thì đó chính là Tạ Thì Minh.

Rõ ràng cùng tuổi, nhưng tại sao mình lúc nào cũng thua kém hơn người ta, thậm chí muốn theo kịp cũng rất vất vả.

Trước đây Trầm Sơ luôn có vô số thất vọng và không cam lòng, nhưng bây giờ nghĩ đến những chuyện này, hắn đã buông bỏ, tranh không được thì không tranh, dù sao những thứ đó cũng không phải là thứ hắn nên giành lấy, là chính hắn tự đẩy mình vào tình thế này, hiện tại thoát ra được là may rồi.

Có lẽ những thứ đó không phù hợp với hắn.

Mà lần này, hắn nhất định có thể tìm được con đường phù hợp với mình.

"Cạch."

Trầm Tùng Quốc đặt tách trà lên bàn, đợi mọi người ngồi xuống, bắt đầu hỏi chuyện.

Đầu tiên là với Trầm Minh Châu, từ công việc công ty đến dự án hợp tác, giống như cấp trên đối với cấp dưới, nghe thấy chỗ nào không hài lòng trực tiếp nhíu mày lạnh mặt, tiếp theo mắng mỏ không chút nể nang.

"Cho dù con không học được mười phần của anh cả, cũng nên có năm phần năng lực của anh ấy."

“Ta giao Trầm thị cho con, không phải để con xử lý qua loa!”

Trầm Minh Châu nhíu mày: “Cha, con không có…”

“Con không có?”

Trầm Tùng Quốc gõ gậy xuống đất, tiếp tục không thèm nể nang: “Chuyện nhỏ như vậy cũng xử lý không tốt, còn nói là không có?”

“Bây giờ con trưởng thành, biết cãi lại ta rồi hả?”

Trầm Minh Châu há miệng, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào: “Không phải......”

“Vậy thì ngoan ngoãn nghe cho kỹ!”

“...... Vâng.”

Chờ Trầm Minh Châu nghe xong giáo huấn, bắt đầu đến lượt Trầm Sóc, nhưng Trầm Sóc quả nhiên là do Trầm Tùng Quốc một tay dạy dỗ, từ trước đến nay biểu hiện đều rất tốt, chỉ là hỏi đến chuyện chiều hôm qua làm gì thì Trầm Sóc chết trân.

Trầm Tùng Quốc nhíu mày: “Sao thế?”

Trầm Sóc lúc này mới mở miệng: “Xem...... phim hoạt hình nửa tiếng.”

“Cái gì?!”

Ông già hoài nghi tai mình nghe nhầm.

Tô Lạc Duyệt ở bên cạnh vội vàng giải thích là cùng xem với Trầm Sơ.

Giải thích xong lại cảm thấy không ổn, chẳng phải làm như vậy là bóc phốt Trầm Sơ sao?

Quả nhiên, Trầm Tùng Quốc lập tức nhìn sang Trầm Sơ.

Tô Lạc Duyệt còn muốn mở miệng…

“Không cần nói nữa.”

Trầm Tùng Quốc thậm chí không liếc nhìn Tô Lạc Duyệt, sau đó hỏi Trầm Sơ gần đây học được gì, lại làm những gì.

Trước khi đến, Trầm Sơ nghĩ có thể đối phó thì cứ đối phó cho qua.

Nhưng bây giờ......

Hắn liếc nhìn Tô Lạc Duyệt đang im lặng cắn môi, bắt đầu trả lời: “Xem phim hoạt hình, ngủ đến tự nhiên tỉnh, chơi đồ chơi, muốn một con robot lego, có một bài hát tiếng Nhật khá hay, tên là “Butter-fly”, là nhạc kết của “Digimon”, ông nội từng xem “Digimon”chưa? Ông có nghe bài hát này chưa?”

“Bên trong một con khủng long màu vàng tên là Tyrannosaurus, còn có một con sói tên là Garurumon, một con gà tên là Birdramon, à đúng rồi, còn có một con ruồi tên là Tentomon! Và, và......”

“Đủ rồi, đây là cái gì với cái gì?!”

Mặt ông già mặt hầm hầm, vẻ mặt khó tả: “Con đang nói cái quái gì vậy!"

Trầm Sơ nghiêng đầu: “Ông nội không vui à, hay là con hát cho ông nghe một bài?”

“Con có biết cái gì gọi là chơi bời sa đọa không!”

Trầm Sơ lắc đầu, vẻ mặt chân thành: “Không biết, nghĩa là gì ạ?”

Trầm Tùng Quốc: “......”

Trầm Sơ: “Vậy rốt cuộc ông nội có muốn nghe hát không?”

Thằng nhóc mập lại sắp há miệng: “A…”

Trầm Tùng Quốc: “Ta không nghe!”

Sau đó còn muốn giáo huấn: “Con......”

Kết quả mới mở miệng nói một chữ, nghe thấy trầm sơ đổi giọng “a” nhanh chóng, đột nhiên đi xuống, trong nháy mắt hắn chuyển biến cảm xúc nhanh đến mức không kịp để người ta phản ứng, lập tức âm điệu đáng thương theo sau:

“Ông nội, ông không muốn nghe con hát sao?”

“Con là đứa trẻ rất đáng ghét sao? Ông thậm chí không muốn nghe con hát oa......”

Ngay lập tức, Trầm Sơ vùi mặt vào trong lòng Tạ Thì Minh bên cạnh, khóc cực kỳ to, gào khô không rơi nước mắt, nhưng vang trời động đất, đây đại khái là cảnh tượng Trầm Tùng Quốc cả đời chưa từng gặp qua, nhất thời bị sốc tâm lý.

Nửa phút sau, buổi nói chuyện và khảo sát theo lệ này, thế mà lại kết thúc sớm một cách bất ngờ.

Trầm Sóc liếc nhìn về phía Trầm Sơ, ánh mắt tối sầm lại, không rõ đang nghĩ gì. Trầm Dật vẫn đang choáng váng, ngây ngốc nhìn bóng lưng tròn trịa của Trầm Sơ, đột nhiên cảm thấy bóng lưng đó thật vĩ đại!

Trần Tuỳ tùy tiện sờ sờ cằm, trong lòng nghĩ ông nội thường nói "khóc không giải quyết được vấn đề", nhưng chẳng phải là có thể giải quyết sao?

Tạ Thì Minh......

Đột nhiên có một cục bông lao vào lòng mình, tiếp theo lại bị tiếng khóc của Trầm Sơ dọa sợ lần nữa, cậu ấy theo bản năng ôm người vào lòng, sau đó cảm nhận một chút, lại cúi đầu nhìn, hơi do dự rồi thì thầm: "Nước dãi của cậu......"

Haizz!

Trầm Sơ lén véo Tạ Thì Minh một cái.

Câm miệng, hắn không phải vẫn đang gào khóc sao! Còn bé dễ dàng để lộ hàng không được à!

Bộ mấy người không vậy sao!