Chương 11: Bệnh tâm lý tuyệt đối không được giấu bệnh sợ thầy

Trên một con hẻm ở đường Vọng Giang Nam, chiếc phaeton chậm rãi dừng lại.

Kiều Niệm tháo dây an toàn, cầm balo lên, nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế lái: “Cảm ơn.”

Diệp Vọng Xuyên hơi nâng cằm, một tay để trên vô lăng, tay kia thì chống lên cửa sổ, trên cổ tay trắng trẻo kia đeo chuỗi hạt phật, giống như đang quấn quanh một con sử tử lười biếng. Anh liếc nhìn cánh cửa ven đường, không thấy nơi này có gì đặc biệt, nói: “Có cần tôi vào cùng em không?”

Kiều Niệm nghĩ cũng không nghĩ lập tức từ chối: “Không cần, tôi tự mình vào là được.”

Diệp Vọng Xuyên nheo mắt, không nói gì.

Kiều Niệm hận không thể đuổi anh đi được, đóng cửa xe, vẫy tay với anh nói: “Vậy....anh Diệp tôi vào đây.”

“Ừm.”

Diệp Vọng Xuyên nhìn cô đi vào hai tầng lầu màu trắng phong cách phương tây một cách quen thuộc, ngồi trên ghế lái lấy điện thoại ra.

Anh sống ở Kinh thành đã lâu, nhưng rất hiểu rõ về giá đất của Nhiễu Thành.

Ngôi nhà mà Kiều Niệm vừa đi vào nằm ở vị trí đắc địa phía nam thành phố, ở khu thương nghiệp này tùy tiện chọn một mặt tiền đều có giá rất đắt, mà loại hình nhà biệt lập giống như một studio cá nhân này thì càng không thể rẻ được.

Giang Ly nói với anh, cha mẹ nuôi trước đây của Kiều Niệm trong nhà có chút tiền, nhưng đối xử với cô không tốt, ngay cả đi học cũng không muốn cho cô vào học một trường tốt.

Sao cô ấy lại biết được nơi như thế này? Thậm chí trông dáng vẻ thì là thường xuyên tới?

Anh chụp ảnh tòa nhà đó lại.

Rất nhanh đã có tin tức gửi đến.

[Nơi này tôi biết! Trên đường Vọng Giang Nam có một phòng khám tâm lý, bác sĩ đó nổi tiếng khó hẹn! Giá cũng cực kì đắt. Vọng gia, ngài...tâm lý không khỏe sao? Có bệnh tâm lý thì tuyệt đối không được giấu bệnh sợ thầy đâu đấy!]

[Cút.]

Sau khi trả lời tin nhắn, diệp vọng xuyên nhướng mày, nhìn theo hướng mà cô hái đã đi vào.

Phòng khám tâm lý?

Giá đắt?

Thông tin về Kiều Niệm anh đã xem qua, vô cùng bình thường, nhưng sai khi tiếp xúc, hình như có chút không giống với những gì được ghi trong thông tin.

Anh đang định soạn tin nhắn, đột nhiên, có người gọi.

Diệp Vọng Xuyên bắt máy, giọng trầm khàn nói: “Có chuyện gì?”

“Vọng gia, tiểu thiếu gia, không thấy tiểu thiếu gia đâu nữa rồi!”

Sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại, anh không quan tâm đến phòng khám tâm lý nữa, khởi động xe, quay vô lăng, hỏi bên kia: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Chiếc Phaeton màu đen phóng đi.

____ ____ ____