Không một lời nào được nói ra.
Chỉ là mỗi lời anh nói với cô đều không ngờ tới, khiến cô kinh ngạc như tiếng sét ngang tai.
Cô không hiểu Cố Hạo Đình đang làm gì.
Có phải là tính tới đêm đó "Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa”.
Rất không có khả năng.
Chỉ vì một câu nói của cô, anh đã có thể đuổi đến tận chỗ ở của cô vào ngày hôm sau.
Điều này cho thấy đây là một người đàn ông cẩn trọng.
Bây giờ anh sẽ tốt bụng và chủ động giúp đỡ cô chứ?
Có âm mưu!
Đâm lao thì phải theo lao vậy.
Xung quanh anh đầy những con mắt hóng hớt sự thật.
“Muốn hay không?”
Anh thổi vào tai cô. Khiến Lâm Du nổi hết cả lông gà.
Bề ngoài, Cố Hạo Đình đang hỏi cô, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Đoạn Vũ ánh mắt cũng nhìn về phía cô, nghi hoặc cùng không tin.
Lâm Du nhắm mắt lại, trái tim cô rung lên mãnh liệt: “Anh Hạo Đình vừa rồi em sợ chết khϊếp! Sao giờ anh mới tới?” Nói xong, cô ngượng ngùng ôm lấy eo của Cô Hạo Đình.
Chà, eo thon.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên ôm, nhưng Lâm Du vẫn không khỏi thở dài.
Bây giờ cô không cần soi gương, cũng biết bộ dạng bây giờ của cô rất giống Tôn Vũ Mạnh nhất định rất đáng sợ.
Cố Hạo Đình sững người trong hai giây, sau đó đưa tay lên vỗ lưng Lâm Du trìu mến:
“Em yêu, không sao đâu."
Biểu cảm trên gương mặt anh lúc này lộ ra vẻ cưng chiều, nhưng khi ánh mắt anh quét qua Đoạn Vũ và Tôn Vũ Manh, nó khiến người ta ớn lạnh và sợ hãi.
Tôn Vũ Manh sợ hãi trốn sau Đoạn Vũ.
Đoạn Vũ sắc mặt tối sầm, người đứng sau Lâm Du là Cố Hạo Đình? Thảo nào hôm đó cô ấy chia tay với anh!
“Ngươi là cháu trai của Đoạn Thừa Lâm?”
Trong toàn bộ Hải Thành, ít ai dám gọi thẳng tên ông nội của anh. Đoạn Vũ đã từng nghe ông nội nói chuyện với cha về chuyện Cố Hạo Đình ở nhà, và để anh nhớ rằng bất kể lúc nào trong tương lai, đừng chọc tức anh ta.
Mặc dù Cố Hạo Đình không phải là người tự lập, nhưng từ khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, chỉ trong mười năm, anh đã dẫn dắt tập đoàn họ Cố từ một công ty nhỏ bình thường trở thành một tập đoàn lớn không ai dám cạnh tranh.
Đánh giá của Đoạn Thừa Lâm là: thông minh hơn người, gan dạ sáng suốt hơn người và thủ đoạn thì không ai sánh bằng.
Đoạn Vũ nhớ tới lời ông nội nói, trong lòng tuy không vui nhưng vẫn thận trọng trả lời:
“Đúng, Cố tổng.”
“Người phụ nữ của ngươi?”
Cố Hạo Đình chỉ vào Tôn Vũ Mạnh phía sau. Vào lúc này, khuôn mặt của Tôn Vũ Manh đã hoàn toàn trắng bệch
“Tôi đưa cô ấy đến.”
Duẫn Tầm im lặng một hồi, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Lâm Du liếc mắt: Không thừa nhận, cẩu nam nhân.
Gu Haoting gật đầu:
“Vòng tay của bạn gái tôi bị hỏng”. Anh giơ tay lên, giữ chiếc vòng giữa ngón trỏ và ngón giữa. Dưới ánh sáng của đèn hội trường, chiếc vòng tay kim cương lấp lánh những vì sao nhỏ.