Chương 7.2

Những lời thì thầm bên cạnh khiến trái tim Đoạn Vũ dấy lên, hối hận vì lẽ ra không nên đưa Tôn Vũ Mạnh ra ngoài.

Tuy nhiên, Tôn Vũ Mạnh bây giờ là người của anh ta, cho dù Trần Thanh có bất bình như thế nào đối với Lâm Du, thì cô ấy cũng không nên để anh ta mất mặt ở nơi công cộng.

“Trần Thanh, dù sao cô cũng là con gái, đừng ăn nói nặng lời như vây”.

Duẫn Tầm thấp giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện”.

“Dám làm mà không dám nhận! Tiểu tam thì chính là tiểu tam, có chuyện gì, tôi còn muốn đồng thời nói hết!”

Trần Thanh không để lại chút mặt mũi nào cho anh ta, hơn nữa âm lượng còn lớn hơn.

Đoạn Vũ chuyển sự chú ý sang Lâm Du. Ý muốn cầu cứu rất rõ ràng. Lâm Du không thèm nhìn:

“Thanh Thanh, đi thôi, ở một chỗ với bọn họ thật ô nhiễm không khí”.

Tôn Vũ Mạnh không cam tâm từ bỏ, yếu ớt dựa vào người Đoạn Vũ, nói nhỏ:

“Anh Vũ chưa bao giờ thích cô, trong một mối quan hệ, người không được yêu mới chính là tiểu tam”.

Nhận xét này ngay lập tức bùng nổ xung quanh.

Có không ít người nuôi tiểu tam, thậm chí là tiểu tứ, tiểu ngũ bên cạnh. Ai cũng biết rằng đây là một điều đáng xấu hổ không đáng có và tất cả đều được giấu giếm bên ngoài.

Kết quả, tiểu tam của Đoạn Vũ không chỉ vươn lên đứng đầu, mà còn dám nói những lời không đáy như vậy.

Có một sự náo động.

Đoạn Vũ gầm lên:

“Câm miệng”.

Tôn Vũ Mạnh che miệng không dám nói nữa.

Lúc đầu còn dùng cách nào đó để mang thai con của Đoạn Vũ, cô ta nghĩ nhiều cách khiến cha mẹ Đoạn Vũ miễn cưỡng nhận mình.

Cô ta không thể bốc đồng vào lúc này, nếu không chính bản thân sẽ là người thiệt hơn hết. Cô ta tức giận liếc nhìn Lâm Du.

Lâm Du ho khan:

“Đoạn Vũ, chúng ta đã chia tay. Nguyên nhân chia tay là gì anh cũng đã biết, nên tôi với anh tuyệt đối là không có khả năng, anh sau này đừng đến tìm tôi. Anh quản tốt người của anh, đừng đến quấy rối tôi, tôi cũng có bạn trai, chúng ta mỗi người một thế giới”.

Cô nói điều này với tất cả những người xung quanh.

Rõ ràng là Đoạn Vũ lãnh nhăng, không thể cùng nhau trở lại.

Cô ấy cũng có bạn trai, và hoàn toàn buông bỏ anh ta.

Đoạn Vũ sắc mặt tối sầm lại “Bạn trai? Lần trước là ai ở trong phòng?”

Lâm Anh rất muốn mắng người, anh ta không hiểu tiếng người sao?

Đây là trọng điểm?

Đoạn Vũ hoàn toàn không có ý lùi bước, thề sẽ hỏi cho bằng được người được gọi là “Bạn trai” là ai.

Trong lúc bế tắc, một giọng nói hơi khàn từ tính xuất hiện: “Chiếc vòng này là của ai?”

Lâm Quý Sơ nhéo mắt, không dám nhìn lại. Cô biết giọng nói đó thuộc về ai.

Cố Hạo Đình bước những bước dài đến trước mặt cô, với tư thái lười biếng:

“Của em?”

“Nó là của tôi, cảm ơn Cố tổng.”

Cô đưa tay ra, nhưng Cô Hạo Đình không có ý trả lại cho cô. Anh lấy chiếc khăn tay ở ngực bộ đồ cao cấp màu đen ra và lau vết kem trên đó.

Lâm Du hai tay đông cứng trên không trung, có chút xấu hổ.

Đoạn Vũ có chút không thể tin được: “Cố Tổng, ngài, ngài biết Lâm Du sao?”

Có Hạo Đình không thèm nhìn anh ta, nắm lấy tay Lâm Du kéo cô vào vòng tay của mình.

Lâm Du va vào lòng ngực rắn chắc và cứng cáp của anh.

Những quần chúng ăn dưa náo loạn và bắt đầu sôi sục lần thứ hai.

“Chẳng lẽ bạn trai của cô ấy là Có Hạo Đình?”

“Nhiều năm như vậy chưa từng nghe nói Cố tổng có bạn gái?”

“Anh ấy phải báo cáo với anh về bạn gái không? Ngoài ra, công việc, cuộc sống riêng tư của Cố tổng luôn rất bí ẩn và kín tiếng”.

“Đoạn Vũ vậy mà dám chọc giận Lâm Du? Thân phận và địa vị của Cố Hạo Đình dù có một trăm Đoạn Vũ cũng không thể bằng”.

“Nhưng tại sao vừa rồi Cố Hạo Đình không giúp Lâm Du?”

“Nhất định là ghen, ăn dấm của cô ấy với bạn trai cũ”.

“Em nghĩ thế nào?”

Cố Hạo Đình cúi đầu, ghé sát bên tai cô, mơ hồ vén tóc mái cho cô.

“Có muốn tôi giúp em xác định người bạn trai này không?”