Người đàn ông quay sang một bên, kiên nhẫn lắng nghe những gì một người đàn ông trung niên nói.
Mặc dù chỉ để lộ nửa khuôn mặt, với đôi lông mày dài đến thái dương, nhưng đường nét tinh anh như đυ.c, anh ấy là kiểu đẹp trai khiến người ta phải sợ hãi tránh xa.
"Thảo nào anh ấy được gọi là tảng băng, nhìn từ xa như vậy đã thấy lạnh rồi!"
Trần Thanh kinh ngạc trong chốc lát:
"Cũng thật là ưa nhìn”.
Sau một giây suy nghĩ:
“Cậu thích kiểu này sao?”
Có chút khó khăn!
Nhưng vì lợi ích của Lâm Du, cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra một cách.
Tôn Vũ Manh nghe được cuộc trò chuyện của họ và thấy Lâm Du đang nhìn chằm chằm vào Cố Hạo Đình.
"Không nghĩ tới, đó là Cố Hạo Đình, người khó lại gần”.
Nghe xong lời của Tôn Vũ Manh, Lâm Du muốn ngẩng đầu lên cười. Cô đâu chỉ nhớ anh, mà cô còn ngủ chung với anh nữa a.
Tuy nhiên, cô không dám dùng điều này để gây hấn với Tôn Vũ Manh. Cho cô ta biết, ước chừng cô mới là người xui xẻo.
Lâm Du kéo Trần Thanh đi muốn nhanh chóng rời đi trước khi Có Hạo Đình nhìn thấy cô.
Tôn Vũ Manh đứng trước mặt họ với vẻ mỉa mai:
“Còn muốn tìm người giàu có, anh Vũ của tôi có 1 vị tổ trưởng. Tuy rằng anh ta đã gần 40 tuổi, nhưng trong tay có số vốn của vợ, rất thích hợp. Đồ hơi cũ nhưng vẫn được đó, chỉ cần anh Vũ của tôi mở lời, anh ta nhất định sẽ sẵn lòng nhận chị”.
Trần Thanh tức giận, mặc kệ Tôn Vũ Nhiên có mang thai hay không, tát vào mặt cô ta:
“Giữ miệng cho sạch sẽ!”
Lâm Du định cản Trần Thanh, nhưng vì không quen đi giày cao gót nên cô hơi vấp ngã.
May mắn thay, anh chàng đẹp trai đang quan sát sôi nổi bên cạnh đã giúp đỡ cô.
Lâm Du nhanh chóng đứng dậy, anh chàng đó vẫn đặt tay lên eo cô.
Cô bình tĩnh đẩy tay anh ta ra:
“Cảm ơn.”
“Không có gì đâu, tôi tên là Tống Tử Kỳ”.
Anh không quan tâm mà nhấp một ngụm rượu.
Ở đây, Tôn Vũ Nhiên không có chút đề phòng vì nghĩ Trần Thanh quan tâm đến sắc mặt của hai nhà Trần – Đoạn, vậy mà dám động thủ.
Cô ta ăn chọn một cái tát ngã xuống bàn, túm lấy khăn trải bàn, liền làm khiến bánh trên bàn rơi hết xuống đất.
Kem dính hết trên mặt cô ta. Sự biến động không hề nhỏ, đã khiến rất nhiều người chú ý.
Bao gồm Cố Hạo Đình trước mặt, ánh mắt bình tĩnh, nhìn thấy hết động tác của Lâm Du cùng Tống Tử Kỳ, đồng tử co rút lại, một tia bất mãn lóe lên.
Trần Thanh tức giận đến đỉnh điểm.
Lâm Du sợ rằng hành động của Trần Thanh sẽ gây nghiêm trọng, dù sao Tôn Vũ Mạnh cũng là con dâu tương lai của nhà họ Đoạn, thật sự khiến cô ta bị thương thì không dễ đối phó.
Cô dùng sức kéo Trần Thanh:
“Quên đi, cô ta không thể từ miệng chó mọc ra ngà voi được, chúng ta quay về đi.”
Mặc dù kỹ năng chửi người của Lâm Du không xuất sắc như Trần Thanh, nhưng cũng không quá tệ.
Một người phục vụ đến để đỡ Tôn Vũ Mạnh dậy.
Lúc đầu cô cũng hơi bối rối, nhưng khi nghe thấy lời Lâm Du nói, cô ta nhìn xuống và thấy mình đang rối bời. Chiếc váy toàn màu kem và một số bị lem trên tóc.
Xấu hổ, ngượng ngùng làm sao còn bộ dáng cao quý, nho nhã khi mới bước vào.
Ngày càng có nhiều người đến xem cuộc vui.
Như một chú hề, hôm nay cô ta sẽ bị ném về nhà bà ngoại. Cô khiến cô ta trở nên như thế này rồi muốn rời đi? Cô ta nắm lấy tay Lâm Du nói:
“Không được đi”.
Trên tay có kem dính, nhưng cô ta không để tâm, dựt đứt chiếc vòng kim cương trên cổ tay Lâm Du rồi ném nó sang một bên.
Đoạn Vũ nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, không thể tin được cảnh tượng trước mặt.
Khi Tôn Vũ Manh nhìn thấy người chống lưng đi tới, cô ta bật khóc, che mặt và chỉ vào Lâm Du:
“Anh Vũ, cô ta đã đánh em.”
Tôn Vũ Manh không dám nói rằng Trần Thanh đã đánh cô ta. Vì cô ta biết Trần Thanh có gia cảnh khó lường, Đoạn Vũ không thể vì cô ta mà có hiềm khí chất với Trần Thanh.
Lâm Du thì khác, cô không có lai lịch gì, cho dù có quan hệ với Đoạn Vũ thì cũng đã qua rồi.
Nếu Đoạn Vũ thực sự coi trọng việc thích cô, anh sẽ không thể mở một căn phòng cho mình.
Trần Thanh nhướng mày:
“Tôn Tiểu Tam, một mình tôi làm, Lâm Du không có đυ.ng vào cô”.
Giọng nói khá cao, đặc biệt là ba chữ “Tôn Tiểu Tam”, rất rõ ràng và vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong hội trường.
Đám đông tụ tập xung quanh bắt đầu xì xào.
Nhiều người trong cuộc đều biết chuyện Đoạn Vũ bị tiểu tam ép cưới với quả bóng trong bụng, nhưng vì sĩ diện của cha anh ta nên không ai đích thân nhắc đến chuyện này.
Bây giờ tiểu tam và chính cung xuất hiện cùng nhau. Những trái tim hừng hực của những người ăn dưa bắt đầu phập phồng.