Chương 5: Võ Đạo Tàn Quyển

Vừa dứt lời, cả gian phòng trở nên yên tĩnh!

Làm ăn thì cũng thôi đi.

Trần A Man tự hỏi nếu bản thân ưỡn mặt mo đi tìm Vũ An hầu, nhiều ít vẫn có thể mượn được mấy ngàn lượng bạc.

Nhưng mà mở câu lan là cái quỷ gì?

Đó là việc mà người đứng đắn nên làm sao?

Trong chớp nhoáng này, hắn rất hoài nghi có phải là tiểu tử này muốn mượn danh nghĩa mở câu lan để được một lần “Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt” (tạm dịch: nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng).

Thấy Trần A Man không nói lời nào.

Trần Tri An chậm rãi mà nói: "Mở câu lan là một cơ hội làm ăn tuyệt hảo mà ta suy nghĩ hơn nửa đêm mới nghĩ ra được, rất có triển vọng!

Ta đã điều tra qua, có trên trăm chỗ câu lan trong thành Trường An, có hơn hai mươi người có thể xem là hoa khôi đỉnh cấp, có thể nói là muôn hoa khoe sắc. Thế nhưng. . ."

Trần Tri An duỗi ra đũa đảo qua trên bàn chén đĩa, gắp lên một con tôm, hăng hái nói: "Thế nhưng là bọn họ lại không đặc sắc, chỉ có thổi kéo đàn hát liên miên bất tận.

Dù là hoa khôi Lý Lam Thanh thanh danh vang vọng Trường An cũng chỉ là dựa vào danh xưng đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, kiếm một ít tiền trinh mà thôi.

Hơn nữa cánh cửa câu lan quá thấp.

Ai đến cũng không cự tuyệt, mặc dù có thể kiếm chút tiền mồ hôi nước mắt của người thường nhưng lại không thể hấp dẫn những người tự xưng là phong lưu tài tử.

Phải biết thế đạo này, thanh âm nói chuyện lớn nhất, trong túi có tiền nhất vĩnh viễn là người tu hành và người đọc sách!"

Trần Tri An đưa tay tại không trung khua một cái, sục sôi nói: "Mà điều chúng ta muốn làm, chính là một mẻ hốt gọn bọn họ!"

Trần A Man không phản bác được.

Nhìn xem nhi tử cầm đũa bình tĩnh mà đĩnh đạc, chỉ cảm thấy toàn thân hắn tản ra quang mang trước nay chưa từng có.

Hăng hái, phóng khoáng tự do.

Giờ khắc này, hắn không khỏi rơi vào trầm tư: "Chẳng lẽ thiên phú thật sự của Kỳ lân tử Trần gia chính là mẹ nó mở câu lan?

Chuyện này để ta làm sao dám đối mặt liệt tổ liệt tông?

Sao dám đối mặt với mẫu thân của hắn?"

"Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào để một mẻ hốt gọn bọn hắn?"

Trần Tri Bạch từ đầu vẫn luôn trầm mặc đọc sách, bây giờ mới chuyển ánh mắt từ thư tịch nhìn Trần Tri An, có chút hăng hái mở miệng hỏi.

"Việc này rất đơn giản!"

Trần Tri An lại ăn một con tôm, cười tủm tỉm nói: "Muốn một mẻ hốt gọn bọn hắn, đầu tiên phải bắt được mắt của bọn hắn, lại câu được dạ dày, cuối cùng bắt lại tâm của bọn hắn!

Về phần thao tác cụ thể dính đến rất nhiều chi tiết phức tạp, ta sẽ không nói tỉ mỉ.

Tóm lại chỉ cần cho ta sáu ngàn. . . Không, tám ngàn lượng bạc, ta có thể trả lại ngươi một tòa núi vàng lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn!"

Trần Tri Bạch không thể phủ nhận, lại tiếp tục cúi đầu đọc sách. Lúc này Trần Tri An thấy rõ ràng quyển sách trong tay hắn tên « Thiên Đạo Quyển »!

Trần Tri An chưa từng nghe qua sách này.

Chỉ có thể âm thầm ghi nhớ trong lòng, đợi khi có cơ hội sẽ nhìn trộm một chút.

Tiếp xúc gần nửa ngày, hiện tại hắn đã có năm thành chắc chắn đại ca của mình không phải người đơn giản.

Điều này càng làm Trần Tri An quyết tâm muốn mở câu lan.

Không vì gì khác, chỉ vì kiếm tiền, giữ mạng!

Dưới mí mắt hắn tồn tại hai tên rất có thể là thiên mệnh chi tử, chỉ cần sơ ý một chút thì có thể gặp phải thảm họa diệt môn. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, hắn có thể không gấp gáp sao?

Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ đến bắt trước những người xuyên việt khác, làm súng ống đạn được, thổi pha lê, tạo xà phòng. . .

Nhưng kiếp trước hắn là học sinh khối văn, những thứ này hắn đều mù tịt.

Mà cả đời này của nguyên chủ, ngoại trừ có thiên phú dị bẩm trong việc đi dạo câu lan, còn lại những ngành nghề khác cũng là hai mắt mờ mịt, không hề biết gì.

Suy đi nghĩ lại.

Hắn cảm thấy việc làm ăn duy nhất có thể làm, chỉ còn lại mở câu lan.



Có sự nghiệp, hắn sẽ có lý do chính đáng trốn ở bên ngoài không trở lại Điệu thấp làm người, kiếm tiền tu hành. Cẩu đến vô địch mới rời núi.

Ai muốn về thì về.

Dù sao đánh chết hắn cũng không trở về Trần Lưu Hầu Phủ.

Trần A Man trầm mặc thật lâu, sắc mặt biến đổi không ngừng.

Nhìn xem nhi tử của mình đang hăng hái, cuối cùng chỉ có thể đau khổ đáp ứng.

Lập tức cũng đưa ra yêu cầu của bản thân, để nhi tử xế chiều nhất định phải đến Tây Bá Hầu Phủ cầu hôn!

Không phải Trần A Man sốt ruột.

Hắn rất là sợ hãi một ngày nào đó, việc nhi tử ngốc nhà mình mở câu lan truyền đến tai lão thái quân của Tây Bá Hầu Phủ.

Đến lúc đó dù là lão Lý dễ nói chuyện, chỉ sợ cũng không có cách nào tuỳ tiện bỏ qua.

Có được hứa hẹn.

Tảng đá lớn trong lòng Trần Tri An rơi xuống đất, tự nhiên là đáp ứng.

Thời đại này con dâu nuôi từ bé chỗ nào cũng có, hắn đã đến tuổi thành thân. Xác định một mối hôn ước mà thôi, không phải chuyện gì ghê gớm.

Huống chi dung mạo của Tây Ninh Quận Chúa thật sự rất xinh đẹp, tính tình lại thanh lãnh quật cường, trong lòng hắn cũng khá ưa thích.

Nếu như không phải là bởi vì nguyên chủ dưới ban ngày ban mặt cưỡng ép, gây chuyện khiến cho dư luận xôn xao, làm hỏng danh tiết của người ta thì chỉ có trong mơ Trần Tri An mới có thể xứng với Tây Ninh quận chúa.

. . .

Lại trò chuyện một lúc, Trần Tri An nhã nhặn từ chối lời mời của Trần Tri Đông đi sân nhỏ của nàng xem bảo bối, một mình trở về nội trạch.

Trần Tri Đông thông minh tinh quái hơn nữa còn hiểu rất rõ nguyên chủ, có thể bớt tiếp xúc thì không nên tiếp xúc.

Mà lại bảo bối hắn muốn nhìn càng quan trọng hơn, nơi nào có thời gian nhìn bảo bối của tiểu cô nương kia?

Vừa mới đi vào sân nhỏ trong nội trạch, lập tức đã có hai tên nô tài chạy tới, mỗi người ôm một bên bắp đùi của hắn, quỳ trên mặt đất gào khóc thê thảm.

Người không biết còn tưởng rằng cha của bọn hắn vừa mất!

Hai tên này là ác bộc hàng đầu của hắn, Trần Chính cùng Trần Nghĩa.

Trần Tri An đạp mỗi tên một cước, đạp hai người bay thẳng đến lầu các.

Đẩy cửa ra, Trần Tri An lục tung cả căn phòng của mình. Tìm khắp các ngóc ngách nhưng vẫn không tìm thấy hai quyển sách nát kia.

"Ở nơi nào nhỉ?"

Hắn đã tìm tất cả địa phương có thể tìm trong trí nhớ, cũng không thấy bóng dáng hai quyển sách kia.

Bỗng dưng linh quang lóe lên trong đầu, Trần Tri An nằm rạp trên mặt đất nhìn vào gầm giường.

Quả nhiên!

Hai quyển sách chất thành một đống, lại bị nguyên chủ ngu xuẩn dùng để kê chân giường. . .

Nhấc lên chân giường, cẩn thận từng li từng tí cầm hai quyển sách trong tay, trong lòng Trần Tri An triệu hoán hệ thống.

Phế vật huynh trưởng đến cùng là thân phận gì thì phải xem giá trị của hai quyển sách này.

Chỉ thấy một tia sáng màu hồng đảo qua.

Lập tức thanh âm thân thương của Thống tử vang lên: "« Võ đạo tàn quyển » trị giá chín vạn chín nghìn nguyên thạch.

« Kiếm Kinh » trị giá bảy vạn bảy ngàn nguyên thạch, túc chủ có muốn giao dịch?"

Một viên nguyên thạch ở thế giới Đại Hoang tương đương năm trăm lượng bạch ngân. Hai quyển sách nát này dựa theo định giá của thống tử trị giá gần trăm triệu lạng bạc.

Phải biết Đại Đường một năm thu thuế cũng chỉ có ba ngàn vạn lượng bạch ngân mà thôi.

Giá tiền của hai quyển sách nát này.

Lại nhiều hơn tiền thuế một năm của cả Đại Đường cộng lại?

Nếu như lúc trước chỉ có năm thành nắm chắc Trần Tri Bạch và Trần Tri Mệnh có khả năng là đại lão ẩn thế, hiện tại đã trực tiếp tăng lên đến chín thành rưỡi. . .

Nửa thành còn lại, xem như nể mặt ông trời.



Ai có thể nghĩ tới,

Một cái hầu phủ không hề có danh tiếng trong mười tám lộ chư hầu, bị trào phúng là hổ phụ khuyển tử chuột tôn lại ẩn giấu loại yêu nghiệt này?

Con mẹ nó, thằng hề là chính ta!

Thân là đệ đệ tiện nghi của thiên mệnh chi tử, tỉ lệ tử vong chỉ thấp hơn một chút so với lão cha đáng thương Trần A Man.

Trong đầu hắn có một chữ “Nguy” đen như mực đang không ngừng lấp lóe.

"Túc chủ có thể lựa chọn trao đổi, có giao dịch hay không?"

Ngay lúc trong đầu Trần Tri An toàn là uy hϊếp của tử vong, âm thanh không có tình cảm của thống tử vang lên lần nữa.

Trong mơ hồ, Trần Tri An cảm giác tên gian thương này dường như có mấy phần chờ mong?

"Không bán, ngươi đừng có mơ, ta sẽ không bán!"

Lạnh lùng đóng hệ thống, Trần Tri An mở ra Võ đạo tàn quyển.

Mỗi chữ mỗi câu bắt đầu chăm chú đọc.

Đây là bí tịch, là tu hành Thánh Điển. Sao hắn có thể tùy ý bán đi cơ chứ?

Trừ phi thêm tiền!

Sau hai canh giờ. . .

Trần Tri An ngẩng đầu cau mày, tóc xanh đầy đầu như đay rối.

Vẫn giống như trước kia.

Hắn không hiểu được quyển sách nát này.

Mỗi một chữ hắn đều biết.

Nhưng lại hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa bên trong.

"Ta đúng là một tên phế vật!"

Tự giễu thở dài, Trần Tri An yên lặng vơ vét ra rất nhiều đồ vật lặt vặt từ trong nhà, ưỡn ngực nghiêm mặt ở trong lòng hô: "Thống tử, mua một lần ngộ đạo!"

Dứt lời.

Lại có một đạo hồng quang đảo qua.

Đồ vật trên bàn biến mất không thấy gì nữa.

"Giao dịch thành công, ngộ đạo một lần, có thể lựa chọn chương thứ nhất của tàn quyển!"

"A, gian thương!"

Những vật này là trân tàng nhiều năm của nguyên chủ, Nếu mang đi bán thì chí ít có thể bán một ngàn hai trăm lượng bạch ngân, thống tử lại trực tiếp bỏ qua số lẻ.

Bất quá bây giờ không phải là lúc so đo những thứ này.

Trần Tri An mở ra Võ đạo tàn quyển.

Cảnh vật trước mắt trong nháy mắt biến ảo, ý thức của hắn bị kéo vào bên trong một không gian hư vô.

Mờ mịt mở mắt ra.

Hắn phát hiện mình biến thành một tên binh lính toàn thân đẫm máu, đang ở trong một cuộc chiến.

Trên tay hắn không có lấy một tấc sắt, vẫn đi theo đại quân liều chết xung phong. Trong khi tiến lên, khí huyết trong thể nội quay cuồng sau đó hóa thành một con sông lớn tuôn trào cuồn cuộn không ngừng, giống như biển cả bốc hơi. . .

Chỉ cần một quyền, hắn trực tiếp đánh nát một đầu hung thú đang nhảy bổ tới.

Thời gian dần trôi qua, bên cạnh hắn đã không còn đồng đội. Bốn phương tất cả đều là quân địch.

Vô số mảnh vụn thi thể chồng chất như núi.

Trần Tri An dẫm lên đống thi cốt, từng bước một đi lên tường thành. Trong tầm mắt của hắn, nơi nơi đều là sông núi vỡ vụn thây ngang khắp đồng.

Hăn ngửa đầu phát ra một tiếng gào thét bi thương, hướng về đám hung thú đang lao tới như thủy triều, đánh ra một quyền cuối cùng của đời này!