Chương 4: Ta Muốn Mở Thanh Lâu

" Xuân Hạ Thu Đông bốn vị tỷ tỷ tốt, các ngươi có thể đi ra ngoài trước được không?"

Hậu viện, Trần Tri An nằm ngửa trong một cái bồn tắm lớn, quần áo trên người đã bị cởi sạch.

Bốn người thị nữ hai gò má đỏ ửng, nửa quỳ ở hai bên phục thị hắn. Quần áo của các nàng vốn mỏng manh, bây giờ lại bị hơi nước làm cho ướt nhẹp. Thân thể mềm mại linh lung như ẩn như hiện, khiến cho máu mũi của Trần Tri An phun trào.

Bốn vị tỳ nữ này lần lượt là Xuân Hạ Thu Đông, hoặc là theo hầu nguyên chủ từ bé, hoặc là bị hắn cướp về từ bên ngoài.

Nhan sắc đều không tầm thường.

Hai năm gần đây nguyên chủ lưu luyến câu lan, tự nhiên đã sớm ăn sạch mấy vị muội tử xinh đẹp này sau đó lau sạch miệng rồi.

Chỉ là tắm rửa đơn giản nhưng bốn vị muội tử này đều rất ăn ý, tự mình cởϊ qυầи áo rồi bày ra tư thế mặc cho hắn hành hạ.

Chuyện này bảo người ta làm sao có thể chịu nổi ?

Trần Tri An đương nhiên chịu không được.

Nhưng mà hắn vừa mới đến.

" Công tử ghét bỏ chúng ta sao ?"

Sắc mặt Thu cúc và Đông mai trở nên suy sụp.

Các nàng không giống với hai người Xuân Hạ, Thu Cúc và Đông Mai bị Trần Tri An cướp về từ bên ngoài.

Từ bắt đầu không muốn đến dần dần nhận mệnh, còn bây giờ là thỏa mãn. Hiện tại các nàng một lòng một dạ chỉ muốn phục vụ Trần Tri An thật tốt.

Sinh ở trong nhà người bình thường, lại sống trong loạn thế chiến hỏa liên miên. Có thể no bụng đã là hi vọng xa vời.

Hai năm này các nàng ở Hầu phủ, Trần Tri An đối với bọn họ vô cùng tốt, ngay cả người trong nhà cũng được sắp xếp công việc, các nàng nào còn có mâu thuẫn gì nữa.

Lúc này thấy Trần Tri An để các nàng rời đi, lập tức cảm thấy sợ hãi, cúi đầu khóc lên rất bi ai.

" Được rồi, các ngươi mặc quần áo cho ta đi !"

Trần Tri An bất đắc dĩ thở dài.

Ta muốn làm một người chính nhân quân tử.

Nhưng mà thế đạo này quá hoang đường, không cho phép ta trở thành một chính nhân quân tử.

Gương mặt Xuân Hạ Thu Đông lại trở nên tươi cười như hoa, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí giúp hắn lau chùi thân thể.

Lề mề hơn nửa canh giờ sau đó.

Trần Tri An thần thanh khí sảng bước vào tiền viện.

Vừa mới vào sân nhỏ, chỉ thấy một thân ảnh mặc váy đỏ chạy tới. Trên mặt nàng còn có hai cái lúm đồng tiền nhỏ nhàn nhạt.

Lúc chạy vòng trên cổ tay phát ra âm vang thanh thúy, khiến người ta nghe được lại có cảm giác thanh thản tâm thần.

" Tam ca, ngươi mau đến xem món ngon người ta làm cho ngươi, là ta tự mình đi Tiểu Nạp hồ bắt đấy!"

Người tới chính là nữ nhi nhỏ nhất của Trần A Man - Trần Tri Đông . Nàng năm nay mười bốn tuổi.

Trần Tri An ôm lấy tiểu muội, nhéo nhéo cái mũi của nàng, cười ha hả nói: " Nhanh bưng ra cho tam ca, ta thèm tay nghề của ngươi rất lâu rồi. "

Nếu nói trong nhà nguyên chủ có quan hệ thân nhất cùng ai thì khẳng định là người nhỏ tuổi nhất Trần Tri Đông.

Những năm này Trần Tri Bạch luôn ở Tàng Thư các, Trần Tri Mệnh xuất quỷ nhập thần, chỉ có hai người bọn họ cả ngày không có việc gì, cùng chơi đùa một chỗ.



Chỉ là hai năm gần đây nguyên chủ cảm thấy chính mình đã là người lớn, mới dần dần ít ra ngoài chơi cùng tiểu hài tử này.

Bất quá tình cảm vẫn còn đó.

Hai người đùa giỡn một trận. Bỗng dưng lão quản gia trong phủ như là u linh đi tới, dùng cuống họng khô quắt khàn khàn nói:

“Hầu gia đang chờ hai người ở phòng khách, mời Tam thiếu gia và Tiểu thư mau chóng tới dùng cơm.”

Trần Tri An bị lão quản gia làm cho giật nảy mình.

Nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, nắm tay tiểu muội đi đến đại sảnh.

Trong trí nhớ cái tên này tựa hồ mãi mãi cũng là dáng vẻ gần đất xa trời, thanh âm khàn khàn lại khô quắt, giống như vịt đực. Cho dù ai nhìn thấy cũng cảm thấy ngày giờ của hắn còn lại không nhiều.

Nhưng hắn vẫn sống sờ sờ, còn sống lâu hơn nhiều so với những quản sự tuổi trẻ hơn hắn.

Lão quản gia hai tay đan vào tay áo, cúi đầu bước chậm đi sau lưng hai người.

Đến đại sảnh, Trần Tri An ngồi lên ghế tùy ý nhìn qua thức ăn trên bàn.

Đáy lòng thầm than một tiếng, Trần Lưu Hầu phủ đúng là không có tiền !

Những món ăn này, nếu như là ở trong nhà người bình thường cũng đã được cho là phong phú, thế nhưng là ở Trần Lưu Hầu phủ, trên bàn ngay cả một cái tay gấu, tổ yến cũng không có, chỉ có thể nói là quá keo kiệt.

Phải biết trong ký ức của nguyên chủ, mỗi bữa một cái tay gấu nướng đã là tiêu chuẩn thấp nhất.

Trần A Man dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Tri An, hắn ngồi trên chủ vị, giọng nói mang theo xin lỗi nói: "Tiền trong nhà chúng ta hôm nay đều đã đưa đến trong nhà Kinh đô phủ doãn Vương Phú Quý rồi, chúng ta cố gắng mấy ngày nữa, chờ tiền thuế từ Trần Lưu huyện gửi đến, cha sẽ bổ sung tay gấu cho ngươi!"

" Không cần, ta đã ăn tay gấu đến phát chán rồi. Không ăn cũng được !"

Trần Tri An cầm đũa, gắp lên một con tôm hấp rượu óng ánh sáng long lanh, vui tươi hớn hở nói: " Tay nghề của tiểu muội càng ngày càng tốt rồi, ăn những thứ này là được. "

Trần A Man giật mình.

Tính tình của nhi tử nhà mình hắn đã quá là rõ ràng, dựa theo lệ cũ nếu như trên bàn thiếu tay gấu, dù không đại náo một trận thì trào phúng vài câu âm dương quái khí là không thể thiếu.

Thế nhưng là sau khi ra khỏi đại lao, thái độ của nhi tử đối với người khác đều biến hóa khá lớn, trở nên quá dễ nói chuyện.

Nếu như không phải đã âm thầm dò xét thần hồn của Trần Tri An, hắn cũng hơi hoài nghi có phải nhi tử bảo bối của mình bị người khác đoạt xá hay không.

Những thứ này Trần Tri An đều nhìn thấy, mặt hắn vẫn không đổi sắc.

Hắn biết chính mình cuối cùng không phải là nguyên chủ, rất nhiều thói quen căn bản không thể lừa được người ở chung sớm chiều.

Vì vậy nên hắn cũng tận lực mượn cơ hội này, một lần nữa tạo nên nhân thiết mới cho mình.

Cái gọi là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Sau khi bị nhốt một đêm trong đại lao lương tâm hắn phát thiện, trở nên không còn ngu ngốc như vậy. Cũng không còn xấu như vậy, điều này bình thường sao ?

Cái này rất bình thường !

Chỉ thấy trên mặt hắn mang ba phần tiếc nuối, ba phần hối hận, ba phần xấu hổ, còn có một phần giải thoát, trầm giọng nói: " Lão cha, đại ca, tiểu muội. "

" Sự tình hôm trước có quá nhiều điều kỳ quặc, ta ở trong đại lao suy nghĩ cả đêm, rốt cục nghĩ rõ ràng.

Là có gian tặc muốn hại ta !"

Lời vừa nói ra, mặt mũi Trần A Man tràn đầy dấu chấm hỏi.

Rất muốn hỏi con trai của mình một chút, âm mưu rõ ràng như thế cũng cần nghĩ cả đêm mới nhận ra sao?

Thư tịch trong tay Trần Tri Bạch thì khẽ run.



Chỉ có Trần Tri Đông hơi nhíu mày, trong mắt phượng hiện lên lãnh ý. Trong chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra mấy phần uy nghiêm !

Trần Tri An lại không phát chuyện này.

" Dương Tiên Hiến, Tiền Tam Cao, Ngụy Tử Hiến.

Ta vốn dĩ tưởng rằng bọn hắn đều là hảo bằng hảo hữu huynh đệ.

Không nghĩ tới, bọn hắn lại đâm sau lưng ta!"

Nói đến đây, hắn nhìn Trần A Man áy náy nói: " Ngày bình thường lão cha muốn ta tránh xa những người này, ta chỉ coi là gió thoảng bên tai.

Bây giờ xem ra, bọn hắn đều không phải người tốt lành gì. "

Nghe thấy lời ấy.

Trần A Man triệt để yên tâm !

Quả nhiên là nhi tử của ta không giả, ngay cả tỉnh ngộ đều ngu xuẩn đến đáng yêu như thế.

Chuyện xảy ra hôm qua, nhìn như là Nhị tiểu tử nhà Thị Lang Bộ Hộ lập bố cục, trên thực tế cấp độ càng sâu là Đông cung Thái tử muốn mượn cơ hội này thăm dò Trần Lưu Hầu phủ.

Cái này dính đến ân oán của hai đời.

Những năm này Trần Lưu Hầu phủ làm việc điệu thấp, cảm giác tồn tại trong thành Trường An quá thấp, Trần Lưu giáp lại đang già đi.

Để tiểu gia hỏa kia cảm thấy chính mình có thể thăn dò một chút sâu cạn của Trần Lưu Hầu phủ nên mới xảy ra chuyện lần này.

Chỉ là những lời này Trần A Man không nói cho Trần Tri An.

Dù sao.

Nói cũng không có tác dụng gì.

Cứ để cho hắn coi là những gia hỏa kia đều không phải người tốt là được!

Nếu thật để cho nhi tử ngốc nhà mình đối đầu với Đông cung Thái tử thì chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.

" Nhi tử, chuyện này cũng không thể trách ngươi, về sau ngươi đừng qua lại với bọn hắn là tốt rồi, vừa vặn ta đã giúp ngươi nói một cuộc hôn sự, tranh thủ sớm ngày trở thành người tu hành, định ra hôn sự. "

Mắt hổ của Trần A Man rưng rưng. Nhi tử nhà mình mặc dù xuẩn nhưng tốt xấu có thể lạc đường biết quay lại, chủ yếu nhất là cuối cùng từ đáy lòng hắn đã tán thành người làm cha như mình rồi. Chuyện này mới là thứ đáng mừng nhất không phải sao?

Trần Tri An đang đắm chìm bên trong diễn xuất của chính mình, căn bản không nghe thấy Trần A Man đang nói cái gì.

Lời nói xoay chuyển, mặt mũi hắn tràn đầy nghiêm túc nói: " Lão cha, ta thấy khố phòng nhà chúng ta đã sắp cạn kiệt. Hay là ngài tìm An Vũ Hầu, mượn chút tiền vốn ?

Ta muốn mở cửa làm ăn, phụ cấp gia dụng !"

Hả ?

Trần A Man mộng bức, ngẩn người tại chỗ.

Thương nhân là dân đen.

Tiểu nhi tử từ trước đến nay đều coi thường thương nhân, làm sao sau khi bị nhốt một đêm lại muốn làm cái nghề mà hắn vẫn coi là tiện nghiệp.

Bất quá nghĩ đến thật vất vả nhi tử mới có sự tình muốn làm, hắn cũng không muốn làm hỏng hào hứng của nhi tử, vung tay lên nói: " Con ta muốn làm buôn bán gì ? Ngươi cứ nói đừng ngại, cha ủng hộ ngươi !"

Trần Tri An ngượng ngùng cười một tiếng, chậm rãi phun ra ba chữ: " Mở câu lan !"