Chương 28: Liễu Thất xuất thủ

Không ai trả lời nàng.

Lúc này, tất cả mọi người nhìn nàng cứ như đang nhìn một đứa ngốc.

Nàng thất hồn lạc phách quay đầu lại.

Đã thấy sắc mặt Chu Thiên thay đổi, nhanh như chớp muốn chạy trốn từ cái cửa hang kia.

Hắn vừa chạy được hai bước.

Đã bị một lão đầu què chân đập cho một xẻng bay ngược trở về.

"Đập phá lâu của ta, còn muốn chạy?"

Nét mặt Trần Tri An như thường, từng bước một từ trên đi xuống.

"Trần Tri An, tên phế vật như ngươi, dám động thủ với ta sao?"

Chu Thiên đứng lên, lạnh lùng nhìn Trần Tri An.

Ánh mắt xung quanh hắn khiến hắn rất khó chịu, cứ như có từng thanh lưỡi dao đâm trên người hắn.

Âm thanh trào phúng không ngừng tràn vào lỗ tai, càng làm cho gương mặt hắn trở nên dữ tợn.

Trần Tri An thản nhiên nói: " Không đến mức phải động thủ, mở cửa làm ăn, sao dám ra tay đánh khách nhân. . .

Chỉ là Chu công tử đập nát lâu của ta, nếu là không có chút đền bù, về sau ta sao dám ở thành Trường An làm ăn?

Hôm nay ngươi phá lâu của ta, nếu cứ thế rời đi, ngày mai chẳng phải sẽ có người đến phá đảo của ta hay sao?"

Để lại một vạn lượng, Chu công tử đi hay ở tùy ý!"

"Một vạn lượng?"

Sắc mặt Chu Thiên tái xanh kêu lớn nhìn Trần Tri An.

Xây một tầng lầu cũng không hết một vạn lượng, chỉ là đánh thủng một lỗ nhỏ, ngươi bắt ta phải bồi thường một vạn lượng?

"Thì sao? Ngươi cảm thấy vẫn ít?"

Trần Tri An bình thản nói: "Vậy thì hai vạn, dù sao ngươi ôm được mỹ nhân, vậy thì đền luôn phần của Cẩu ca!"

"Nếu như bản công tử không đồng ý thì sao?"

Chu Thiên lạnh lùng nói: "Bản công tử liền đứng ở đây, ngươi Trần Tri An có thể làm gì ta?

Ngươi cho rằng cái gì chó mèo cũng có thể cưỡi trên đầu Chu phủ ta?"

Chu Thiên có mấy

phần kiêng kị Vũ An Hầu phủ.

Nhưng còn Trần Lưu Hầu phủ?

Chỉ là một đám phế vật mà thôi.

Thế mà muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

"Công tử, ngươi cứ rời đi.

Ta muốn nhìn xem ai dám ngăn cản, các ngươi nghĩ là Chu phủ không người sao?"

Một người nam nhân mặc áo bào xanh, bên hông đeo ngọc bội đi ra từ trong đám người.

Mỗi khi bước ra một bước, khí tức trên người hắn càng trở lên mạnh mẽ một phần, khi hắn đi đến trước người Chu Thiên, đã phát ra khí thế khinh người.

Thể hiện ra Hóa Hư cảnh tu vi, không hề ẩn giấu.

Uy áp mạnh mẽ lan ra khắp xung quanh.

"Trời ạ, là Chu Lễ!"

"Nghe nói hắn đã sớm bước vào Hóa Hư cảnh, là người nối nghiệp Lễ bộ Thượng thư bồi dưỡng, không nghĩ đến hắn sẽ xuất hiện ở đây."

"Chu Thiên là con út của lão Thượng thư, có người hộ đạo đi theo rất hợp lý.

"Dù sao Lễ Bộ thị lang mặc dù là Tam phẩm quan, nhưng ở trong mắt lão Thượng thư, cũng không phải điều gì ghê gớn?"

"Có hắn ở đây, Tiểu Hầu gia muốn tiền bồi thường, chỉ sợ không dễ!"

Nhìn thấy nam nhân này bước ra, tất cả mọi người đều xôn xao.

Lễ Bộ thị lang Chu Lễ, là người của Chu phủ, là cường giả Hóa Hư cảnh, người hộ đạo của Chu Thiên.

Đừng nói là Trần Tri An, chỉ sợ Trần A Man đích thân đến đây, cũng không dám nói có thể chèn ép Chu Lễ.

Nhưng mà, sự kinh ngạc của mọi người còn chưa kịp biến mất.

Lại có một thân ảnh bước ra từ trong đám người.

"Lễ Bộ thị lang quan uy thật là lớn, người không biết còn tưởng rằng thành Trường An là thuộc sở hữu của Chu gia đấy?"

Người đến là một bà lão, nàng tuổi già sức yếu, giọng nói khàn khàn trầm thấp, vừa mở miệng khiến cho người ta cảm giác có một cơn gió lạnh thổi qua.

Tất cả mọi người không tự chủ rùng mình một cái.

Bên cạnh nàng, có một vị công tử áo trắng đang nhìn xem Trần Tri An!

"Tây Ninh? Sao ngươi lại tới đây?"

Trần Tri An kinh ngạc nhìn xem vị công tử áo trắng này.

Nửa năm qua, số lần hắn và Lý Tây Ninh gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cô nàng này quá lạnh lùng, mỗi lần Trần Tri An đến cũng chỉ là yên tĩnh ngồi ở một bên nghe nàng đánh đàn, rất ít khi nói chuyện.

Không nghĩ tới hôm nay khánh thành thanh lâu, nàng và Dư bà bà lại cùng một chỗ đến, hơn nữa còn đứng ra nói chuyện cho mình!

"Ngươi không nên hiểu lầm, ta là tới tìm Thừa Tiên tỷ tỷ. . ."

Lý Tây Ninh thấy ánh mắt của hắn, sắc mặt đỏ lên, quay đầu sang chỗ khác nhẹ nói.

"Gặp qua cô gia!"

Dư bà bà khẽ gật đầu vớiTrần Tri An, cất bước đi đến trước mặtChu Lễ: "Không biết lão thân có đủ tư cách hay không, để Chu công tử bồi thường tiền hay không?"

"Lão bà bà này khí thế thật là mạnh!"

Đám người khϊếp sợ không thôi.

"Lão bà bà này gọi Tiểu Hầu gia là cô gia, Tiểu Hầu gia gọi công tử áo trắng kia là Tây Ninh, chẳng lẽ là Tây Ninh quận chúa đích thân đến đây?"

"Có tám thành là nàng."

"Đã sớm nghe nói Tây Ninh quận chúa đẹp như tiên nữ, không nghĩ tới nàng cải trang thành nam nhân cũng đẹp mắt như vậy, tựa như Trích Tiên hạ phàm. . .

Tiểu Hầu gia. . . Có phúc lớn a. . ."

Nhìn thấy Lý Tây Ninh, quần chúng vây xem trong nháy mắt ghen tị.

Nửa năm trước chuyện của Trần Tri An cùng Lý Tây Ninh ồn ào xôn xao toàn thành đều biết.

Tất cả mọi người đều nghĩ Tiểu Hầu gia lần này xong rồi.

Còn chưa kịp vui mừng.

Ngày hôm sau lại có tin tức hai tòa Hầu phủ kết thân.

Còn tưởng rằng là không có lửa thì sao có khói.

Nhìn cảnh trước mắt dường như là thật a?

"Trần Nhị Cẩu, ngươi nói. . . Ta bây giờ đi trên đường lớn, cưỡng đoạt một cô nương, có thể thành hay không?"

"Ha ha, đi chợ bán thức ăn chịu một đao nhất định có thể thành!"

Lúc mọi người ở đây còn đang ghen tị bàn luận.

Chu Lễ hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói: "Tây Bá Hầu phủ, các ngươi chỉ vì nột tên phế vật mà muốn đắc tội với Chu phủ chúng ta?"

Đại Đường dùng võ lập quốc, gia chủ của các thế gia hầu hết đều là cường giả, đã từng sánh vai cùng Tiên Hoàng chiến đấu.

Đừng tưởng Lễ bộ Thượng thư là quan văn, nhưng thực tế đi là sát phạt đường, cũng chính là những năm gần đây lão thái gia quy ẩn, lúc này mới dần dần nuôi dưỡng được một chút văn khí.

Chu Lễ thân là Lễ Bộ thị lang, cũng không phải một thư sinh yếu đuối, sát tính cực lớn.

Bà lão cầm roi dài trong tay, trên roi mọc đầy gai ngược cười lạnh: "Phải thì sao nào?"

"Vậy ngươi. . . chết đi!"

Tại lúc Chu Lễ mở miệng chân đã bước ra một bước, nguyên khí bộc phát, sát ý sục sôi!

Chỉ thấy thân hình của hắn như tia chớp.

Trên người mang mang theo phong lôi chi thế, đánh ra một quyền!

"Oanh!"

Bà lão cũng đã có chuẩn bị, hai đạo nguyên khí va chạm, cả tòa Đăng Khoa Lâu bị nguyên khí đánh đến mức rung động.

Còn có mấy cái cửa sổ bị chấn động đến mức vỡ nát. . . . .

"Đáng chết a!"

Ngay lúc hai người muốn ngưng tụ nguyên khí một lần nữa, muốn lao vào chém gϊếŧ, một giọng nói mang theo tức giận không thể kiềm chế vang lên.

Chu Lễ cùng bà lão đều khẽ giật mình.

Chỉ cảm thấy hoa mắt.

Một bóng người mặc áo bào xanh, dáng vẻ phóng khoáng xuất hiện giữa hai người, bàn tay tái nhợt hơi ấn đầu Chu Lễ, gương mặt đầy tức giận: "Ngươi coi đây là nơi nào?

Đây là thanh lâu của lão tử a!

Các ngươi đều coi đây là lôi đài sao?"

"Lão tử thật vất vả mới tìm được mục tiêu phấn đấu, là để các ngươi ở đây làm loạn hay sao?"

Nói xong, bàn tay hắn ấn mạnh xuống!

"Răng rắc!"

Bàn tay hắn dường như nặng đến hàng vạn cân.

Chỉ nghe hai tiếng giòn vang.

Chu Lễ bị ép phải quỳ xuống mặt đất.

Nam nhân bỗng nhiên đau lòng mà liếc qua đầu gối Chu Lễ.

Thấy đá xanh dưới chân vẫn còn nguyên không bị vỡ nát.

Lúc này mới mắng: "Ngươi con mẹ nó không bồi thường tiền thì thôi, tại sao phải làm hỏng cửa sổ của ta?"

"Ngươi. . . Là Hư Thần cảnh?"

Chu Lễ ngẩng đầu nhìn nam tử đang tức giận không kiềm chế nổi, trong lòng vừa giật mình vừa sợ hãi.

Hắn là Hóa Hư cảnh hậu kỳ, người này có thể im hơi lặng tiếng nhấn bàn tay trên đỉnh đầu của mình, để cho hắn không có sức chống cự, không thể nghi ngờ đây ít nhất là một vị Hư Thần.

Thanh lâu tại sao lại có người mạnh mẽ như vậy?

"Là Liễu tiên sinh!"

Có ăn dưa quần chúng giật mình kêu lên: "Liễu tiên sinh thế mà cũng là người tu hành?"

"Lại còn là cường giả Hư Thần cảnh, chỉ cần bước thêm một bước là có thể trở thành Tiểu Tông Sư, cảnh giới được xưng là tồn tại tối cao!"

"Trời ạ, thế giới này điên rồi sao?

Ta con mẹ nó thế mà đã từng uống rượu với đại lão Hư Thần cảnh?"

Trong đám người, trong lòng một tên mập mạp hèn mọn lộp bộp một tiếng, lặng lẽ lui về sau lưng đám người.

Lão tử lấy bừa một tội danh bắt hắn vào đại lao, thế mà hắn lại là đại lão Hư Thần cảnh ?