Chương 27: Liếʍ cẩu thật sự chết không yên lành

Sau khi đi một vòng Thanh lâu, Trần Tri An chuẩn bị trốn về Lạc Bảo Lâu.

Dù sao có hai tên cường giả Hư Thần cảnh còn đang dòm ngó.

Trong lòng của hắn có chút sợ hãi.

Nhưng ngay lúc hắn vừa bước, đang chuẩn bị rời đi.

Trong phòng riêng trên tầng bốn bỗng nhiên truyền ra một tiếng quát to.

Lập tức một bóng người

phá cửa bay ra, đứng ở sảnh tiếp khách, quát lớn: "Chu Thiên, con mẹ nó ngươi dám đánh ta?"

Trần Tri An nghi ngờ nhìn sang.

Chỉ thấy bóng người vừa bay ra khỏi cửa, lại chính là bạn tốt, huynh đệ tay chân của hắn, cũng là người đã bỏ ra bỏ ra một vạn lượng mua xuống hai bài thơ, —— Cẩu ca!

"Có chuyện gì xảy ra?"

Trần Tri An đi đến, ngay lập tức có người của Thanh lâu chạy đến, lâu ghé sát tai hắn nói rõ đầu đuôi sự việc.

Thì ra là Trường An Tứ công tử xem hết hí kịch, tâm trạng rất vui vẻ, cảm thấy chuyến đi này không phí công.

Cẩu ca cũng là người trọng nghĩa khí.

Hắn thầm nghĩ lão đệ của mình mở thanh lâu cũng không dễ dàng, liền đề nghị mọi người đi tầng trên nghe hát, xem múa, muốn tăng thể diện cho Trần Tri An.

Nếu như bình thường.

Các vị công tử luôn yêu quý, giữ gìn thanh danh của bản thân sao có thể đồng ý, nhưng hôm nay xem xong màn hí kịch vừa rồi, tâm trạng phải nói là vô cùng thoải mái.

Cũng đều ỡm ờ đồng ý.

Mới vừa lên đến liền nhìn thấy Tô Huân Nhi đang cúi người, từ chối tiếp khách, một đám tài tử phong lưu đang vò đầu bứt tai, toàn trường kêu la.

Sau khi nghe ngóng một lúc mới biết được thì ra là có danh tác ra đời.

Quận chúa Lý Thừa Tiên rất thích thơ ca, bị câu thơ “Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm chung thiền quyên” làm cho cực kỳ cảm động, muốn kết bạn với Tô Huân Nhi.

Nhưng Tô Huân Nhi được Trần Tri An tận tình chỉ bảo, hiểu rõ hunger marketing, ngay từ sớm đã thông báo hôm nay không tiếp khách.

Nhìn thấy người trong lòng mình thất vọng.

Chu Thiên lập tức bày tỏ rẳng mình muốn viết một câu thơ, sai thanh quan nhân ở bên cạnh đưa cho Tô Huân Nhi, nói rằng sau khi nàng xem xong sẽ đồng ý đến gặp mặt.

Thanh quan nhân tự cầm thơ mà đi, sau đó hai tay trống không trở về.

Tô Huân Nhi đã nhận được thơ, nhưng vẫn từ chối tiếp khách!

Lần này trên mặt Chu Thiên có chút tức giận không kìm nén được.

Cẩu ca thấy vậy thì rất mừng.

Nói rằng mình bỗng nhiên cảm thấy ý thơ tuôn trào, cũng muốn làm một bài từ để trợ hứng trợ hứng.

Chỉ gặp hắn uống ừng ực một ngụm rượu trắng, gọi người mang đến bút mực giấy nghiên, bút lớn vung lên bắt đầu viết:

"Tham soa yên thụ nguyệt nha hồ, phong vật tẫn tiền triêu.

Suy dương cổ liễu, kỷ kinh phàn chiết, tiều tụy sở cung yêu.

Tịch dương nhàn đạm thu quang lão, ly tư mãn hành cao.

Nhất khúc “Dương quan”, đoạn tràng thanh tẫn, độc tự bằng lan nạo. "

*bài thơ này dịch giả chịu chết không biết dịch ạ*

Bài từ này vừa làm ra.

Chẳng những thanh quan nhân ngây ngẩn cả người, ngay cả Lý Thừa Tiên vốn luôn ghét bỏ cẩu ca, đều kinh ngạc, má miệng không ngậm lại được.

Mấy người còn lại cũng kinh ngạc, đơ người ngay tại chỗ.

Dùng ánh mắt không thể tin nhìn Cẩu Vưu Quyền.

Trong lòng Cẩu ca thầm hô hai chữ “Thoải mái!”, ở trước mắt đám người, dùng ánh mắt thâm tình nhìn Lý Thừa Tiên.

Sau đó như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ hôn trên trán nàng.

Lý Thừa Tiên vẫn còn đang kinh ngạc, chưa kịp hoàn hồn, cũng không tránh né.

Chu Thiên cũng đã thầm mến Lý Tiên Nhi từ lâu, nhìn thấy cảnh này không thể kìm nén tức giận mà đấm một quyền vào mắt Cẩu ca khiến hắn bay ra khỏi cửa.

Nghe xong chuyện này ân oán tình cừu.

Trần Tri An nhíu mày.

Chu Thiên cái thằng đáng chết này, dám đánh huynh đệ thân như chân tay của ta?

"Ở trong Thanh lâu gây sự? Tìm một chỗ chôn hắn đi!"

Ngay lúc Trần Tri An chuẩn bị đi xử lý Chu Thiên, chợt nghe thấy bên tai mình truyền đến âm thanh lạnh lẽo.

Liễu Thất đang căn dặn một lão đầu què chân để cho hắn chôn Chu Thiên.

Sắc mặt Trần Tri An tối sầm.

Lão Thất hơi kiêu căng a!

Cha của Chu Thiên chính là Lễ bộ Thượng thư, là đại lão Thông Huyền cảnh, còn là nguyên lão của hai triều, có vô số học trò, bạn cũ, về già mới có là Chu Thiên.

Nếu chôn hắn chỉ sợ Trần Lưu Hầu phủ cũng không bảo vệ được mình.

Lão đầu què chân cũng không sợ chết, cũng không biết từ chỗ nào móc ra một cái xẻng sắt, thật sự muốn đi lên chôn người. . .

Lão đầu què chân còn chưa kịp động thủ, ở trong sân lại có biến.

Chu Thiên áo trắng như tuyết, cầm trong tay một thanh kiếm dài khoảng ba thước, bồng bềnh đáp xuống đại sảnh, lạnh lùng nhìn Cẩu Vưu Quyền: "Cẩu tặc, ngươi dám cả gan khinh miệt quận chúa, cho dù Vũ An hầu tự mình đến đây cũng không cứu được ngươi!"

"Tiểu bạch kiểm, ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng!"

Cẩu Vưu Quyền cười lạnh một tiếng, cổ tay hơi động.

Một thanh trường đao đột nhiên hiện ra trong tay.

Bàn chân đạp trên mặt đất một cái, Cẩu Vưu Quyền nhảy lên, hai tay nắm chặt chuôi đao, dùng phá núi chi thế đột nhiên bổ về phía Chu Thiên.

Cùng là Tứ công tử, cảnh giới của bọn họ chênh lệch không lớn.

Nhưng cẩu ca là ai? Là Tiểu Hầu gia của Vũ An Hầu phủ, là cường giả đã từng rèn luyện thời gian rất dài ở biên giới, từng gϊếŧ rất nhiều kẻ thù.

Đám công tử suốt ngày ở thành Trường An ngâm thơ không thể nào cùng hắn ngang bằng.

Khí thế của hai bên cùng lúc toát ra.

Một luồng sát ý, máu tanh tuôn ra, khiến cho sắc mặt Chu Thiên biến đổi.

"Keng!"

Kiếm dài và trường đao va chạm, trong nháy mắt nguyên khí lan ra, Chu Thiên lui lại mấy bước, gương mặt biến thành mảnh ửng hồng.

Sắc mặt Cẩu Vưu Quyền như thường

ép người xông lên, tiếp tục chém một đao!

"Oanh!"

Kiếm cổ ba thước chợt vỡ vụn.

Thân hình của Chu Thiên giống bay ngược ra, giống

như đạn pháo đập vào vách tường, máu tươi từ trong miệng tuôn ra!

Cẩu Vưu Quyền ngang ngược thét dài một tiếng, đuổi theo.

Nhấc chân giẫm trên ngực Chu Thiên lạnh lùng nói: "Tiểu bạch kiểm, lão tử vốn đã ngứa mắt ngươi, lần trước bị bao tải trùm đầu ăn một trận đòn ngươi còn chưa chừa à!"

Chu Thiên cảm thấy không thể tin được nhìn Cẩu Vưu Quyền.

Hắn vẫn tưởng rằng Cẩu Vưu Quyền được xếp vào Trường An tứ công tử là vì hắn có thân phận là hôn phu của quận chúa.

Vì thế đã rất nhiều lần coi khinh, chế giễu Cẩu Vưu Quyền ăn bám, không xứng được đặt ngang hàng với hắn.

Bây giờ bị giẫm trên mặt đất mới hiểu được, thì ra thực lực thật sự của Cẩu Vưu Quyền chân lại mạnh mẽ như thế.

Mà lại cách đây vài ngày mình vô duyên vô cớ bị người ta chùm bao tải đánh một trận, thì ra cũng là do tên khốn này làm?

"Cẩu Vưu Quyền, dừng tay!"

Lý Thừa Tiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Nàng thô bạo đẩy chân của Cẩu Vưu Quyền, đỡ Chu Thiên từ dưới đất đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí lau máu tươi trên khóe miệng cho hắn.

Nhìn thấy cảnh này.

Sắc mặt Cẩu Vưu Quyền trở nên khó coi.

Lý Thừa Tiên là vị hôn thê của hắn, hơn nữa còn không phải là bí mật đính hôn giống như Trần Tri An và Lý Tây Ninh.

Mà là trải qua tam thư lục lễ, mời quan văn quan võ của cả triều đến uống rượu, đây là chuyện người người đều biết.

Chu Thiên yêu thích nàng thì cũng thôi đi, chỉ cần không làm ra chuyện quá mức, Cẩu Vưu Quyền nhiều lắm là đánh Chu Thiên một trận.

Nhưng ngươi Lý Thừa Tiên lại ở trước mặt mọi người, cùng nam nhân khác anh anh em em, thậm chí vì hắn lau máu tươi, việc này là thật sự quá đáng.

"Thừa Tiên, ngươi tránh ra!"

"Ta không tránh!"

Ánh mắt Lý Thừa Tiên tràn đầy chán ghét nhìn cẩu ca: "Cẩu Vưu Quyền, ngươi làm ta quá thất vọng!"

"Chu công tử mới chỉ đánh ngươi một quyền, ngươi lại đánh hắn thương nặng như vậy!

Cho dù là hắn ra tay trước, nhưng cũng bởi vì ngươi vô lễ trước, chẳng lẽ ngươi không có lỗi trong chuyện này sao?"

"Tránh ra!"

Nghe thấy lời nói của Lý Thừa Tiên, trong đáy mắt của Cẩu Vưu Quyền hiện lên vẻ thất vọng.

"Ngươi muốn đánh hắn, thì đánh cả ta đi!"

Lý Thừa Tiên như một con gà mái bảo vệ trứng của mình, đứng trước mặt Chu Thiên.

Mà Chu Thiên ở đằng sau nàng, đang ngẩng đầu nhìn Cẩu Vưu Quyền, trên mặt hiện ra một nụ cười đắc ý.

"Rất tốt!"

Cẩu Vưu Quyền cười.

Hắn dùng hết tâm can theo đuổi nàng hơn một năm, vì mối hôn ước này, hắn còn cố ý chạy từ Biên Hoang về thành Trường An, thậm chí từ bỏ cơ duyên to lớn.

Muốn dùng chân tình đổi chân tình.

Không nghĩ tới chân tình lại cho chó ăn.

Hắn thu lại nụ cười, gằn từng chữ: "Ngày mai ta sẽ sai người người đem hôn thư gửi đến quý phủ, chúc các ngươi. . . hạnh phúc tới già!"

"Ngươi nói cái gì?"

Lý Thừa Tiên dường như không thể tin, nhìn Cẩu Vưu Quyền, cảm xúc kích động nói: "Cẩu Vưu Quyền, ngươi. . . Ngươi muốn hủy hôn?"

Cẩu Vưu Quyền quay đầu đi chỗ khác không để ý tới nàng, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nói: "Tri An, lão ca có lỗi với ngươi, thơ ca ngươi cho ta, không dùng. . .

Bây giờ ta sẽ rời đi, hẹngawjp lại trên giang hồ. . ."

"Cẩu ca,

Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ

Thiên hạ hà nhân bất thức quân."

(Tạm dịch: “ Đừng buồn đường phía trước không có tri kỷ, thiên hạ không ai không biết ngươi.”

Trần Tri An thở dài: "Cái gì mà Tứ công tử, chỉ là đồ chơi để dỗ dành nữ tử mà thôi, tiểu đệ ở Trường An yên lặng chờ ngày Cẩu ca danh chấn giang hồ. . ."

"Cẩu Vưu Quyền, ngươi đứng lại cho ta!"

Lý Thừa Tiên phóng người lên, muốn giữu Cẩu Vưu Quyền lại.

Mặc dù nàng không muốn kết hôn với Cẩu Vưu Quyền.

Nhưng hôn ước của hai người là do Hoàng đế hạ ban hôn.

Nếu như Cẩu Vưu Quyền bởi vì chuyện này từ hôn, không chỉ là Trấn Nam Vương mất mặt, ngay cả mặt mũi của bệ hạ cũng khó giữ được. . .

"Cút!"

Cẩu Vưu Quyền quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt lại không có ánh sáng, dường như chỉ là nhìn một người qua đường.

Khí thế dâng trào, nguyên khí cuồng bạo đẩy Lý Thừa Tiên lùi lại mấy bước, lạnh lùng nói: "Tri An nói đúng, liếʍ cẩu chết không yên lành, về sau chúng ta từ biệt, không còn quan hệ!"

"Ai. . ."

Một trong Tứ công tử, Hạ Viễn Hậu cũng đứng dậy rời đi.

Khi đi ngang qua bên người Lý Thừa Tiên, hắn nói khẽ: "Quận chúa, Tứ công tử thanh danh, là do một tay Cẩu ca gầy dựng . . .

Ngươi từng gϊếŧ hơn một trăm giặc cướp. . .

Cũng là Cẩu ca cố tình đưa đến dưới kiếm của ngươi.

Chu Thiên. . .

Nếu như không phải bởi vì ngươi nhất quyết phải lôi kéo Chu Thiên gia nhập, hắn có tư cách gì có thể đứng chung một chỗ cùng ta?

Không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển thành như này. . .

Tự giải quyết cho tốt đi!"

"Thật vậy ư?"

Thân thể Lý Thừa Tiên run lên.

Quát lớn về phía bóng người của Cẩu Vưu Quyền sắp biến mất sau cửa ra vào: "Có thật là như vậy không ? Cẩu Vưu Quyền, ngươi trả lời ta! Trả lời ta!"

*Thanh quan nhân: gái lầu xanh nhưng không tiếp khách*