Chương 35: Gặp gỡ làng

Alex chạy về phía ngôi làng. Anh ấy thực sự không cần phải chạy vì anh ấy có nhiều thời gian, nhưng Alex không thể kiểm soát bản thân sau khi đến một khu vực không có quá nhiều cây cối.

‘Mình chạy nhanh kinh!" Alex nghĩ một cách phấn khích.

Khi Alex chạy xuống đồi, một số loài chim sống ở vùng khí hậu lạnh lập tức bay đi. Chúng đang tìm kiếm con mồi, nhưng không có nhiều con mồi trong thời tiết giá lạnh này cho lắm.

Mùa đông đang dần nhường chỗ cho mùa xuân, nhưng xuân vẫn chưa đến bên em. Trong thời tiết này, Nếu Alex phải đoán thì hiện giờ chắc đang là cuối tháng Hai hoặc đầu tháng Ba tính theo lịch của Trái Đất.

Alex chạy khoảng mười lăm phút và đến làng thật nhanh. Theo một nghĩa nào đó, Alex đã ước mình được chạy nhiều hơn.

‘Mình luôn có thể chạy nhiều hơn sau này", Alex mỉm cười nghĩ.

Khi Alex đến làng, anh nhận thấy không có lính gác nào cả.

Cũng không có ai đi ngoài đường hết.

Trên thực tế, không có ai trong làng hết.

Alex chớp mắt vài lần vì bối rối.

"Lạ nhỉ. Mình chắc chắn đã nhìn thấy vài người đi lại xung quanh lúc nãy mà.”

Alex nhìn quanh ngôi làng bỏ hoang và nghĩ tới điều gì đó.

"Có phải là do mình không nhỉ?" Alex nghĩ.

Alex nhìn quanh làng. Bây giờ đang là giữa ngày và tất cả dân làng chắc hẳn đang bận làm việc.

"Ai đấy?!" Có ai đó đột nhiên hét to lên.

Alex nhìn về phía trước và thấy một người đàn ông trung niên vạm vỡ đang đi ra khỏi một ngôi nhà.

Người đó cầm một ngọn giáo trên tay, và khoác một bộ áo giáp da đơn giản trên người. Mái tóc màu nâu, bộ râu dài và bù xù khiến cho khuôn mặt ông càng thêm bồm xồm.

Alex ngay lập tức nghĩ rằng người đàn ông đó là một thợ rèn.

Ông ta trông giống hệt như các thợ rèn điển hình mà ta thường thấy trong các bộ phim và series truyền hình.

"Xin chào, tôi tên là... Shang," Alex lo lắng nói. Anh gần như muốn gọi lại tên ban đầu của mình.

"Ngươi muốn cái gì?!" Người đàn ông hét lên hung hãn. "Bọn ta không có tiền, và bọn ta được vùng Northern Wild bảo hộ đấy!"

Alex mỉm cười bối rối. "Tôi nghĩ các ông đã hiểu lầm tôi rồi. Tôi đến đây không phải để hãm hại gì làng của các ông hết."

"Dối trá!" Người đàn ông hét lên. "Ngươi vừa định lao vào tấn công làng của bọn ta! Nói thật đi, bằng không chính tay sẽ gϊếŧ chết ngươi!"

Alex gãi gãi sau đầu xấu hổ. "Tôi chạy vì khi tôi cảm thấy rất sảng khoái."

"Sảng khoái á?" Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.

“Ừ,” Alex trả lời. "Tôi đã sống ở trong rừng suốt sáu tháng qua và đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi không có nhiều cây cối rậm rạp. Chạy xuống núi và cảm nhận sức mạnh mới của mình sau chuyến đi này rất chi là sảng khoái đấy."

Người đàn ông nhìn Alex nghi ngờ. “Vậy tại sao lại ăn mặc như phường trộm cướp vậy?” Ông lạnh lùng hỏi.

"Ăn mặc giống trộm cướp á?" Alex ngạc nhiên hỏi.

Sau đó, Alex nhìn xuống chính mình.

Khoác trên người của Alex là một áo lông từ da con Truy Hắc Báo. Thậm chí một phần đầu của anh ta cũng bị ẩn sâu bên trong chiếc áo choàng lông đen.

Alex ngay lập tức cảm thấy mình như một thằng ngốc và nhanh chóng kéo chiếc mũ trùm sơ sài xuống, để lộ mái tóc đen.

"Ồ, xin lỗi. Tôi không để ý đến chuyện này," Alex nói với nụ cười cay đắng. “Thành thực mà nói, tôi không đến đây để hại ai cả.”

Người đàn ông đã thoải mái hơn một chút nhưng vẫn đứng cách Alex vài mét.

"Vậy anh muốn cái gì?" anh ấy hỏi.

“Tôi đến đây để kiếm đủ tiền trang trải cho phí tham dự kiểm tra đặc biệt của học viện chiến binh ở Warrior"s Paradise,” Alex nói.

Người đàn ông hơi ngạc nhiên, nhưng rồi ông ta nhanh chóng nheo mắt lại.

"Anh bao nhiêu tuổi?" anh ấy hỏi.

“Tôi nghĩ chắc tầm 15 tuổi,” Alex nói. “Tôi không biết nữa.”

"Trông không giống 15 tuổi chút nào hết!" Người đàn ông hét lên. "30 tuổi hơn thì có!"

Alex sửng sốt trước lời nói của người đàn ông.

Sau đó, Alex thở dài. "Để tôi cởϊ áσ choàng ra cái đã. Có lẽ tôi trông hơi đáng sợ khi mặc cái áo choàng này."

Người đàn ông không trả lời mà chỉ nhìn Alex đầy cảnh giác. Alex nhanh chóng cởϊ áσ choàng ra và ném nó sang một bên. Bộ quần áo bên dưới chiếc áo choàng của anh rất kinh tởm, bẩn thỉu, hôi hám, thủng lỗ chỗ và rất cũ kỹ.

Ngay cả những người ăn xin vô gia cư cũng không mặc những thứ như vậy vì họ có thể tìm được những bộ quần áo bị vứt bên đường còn tốt hơn. Người đàn ông nhìn Alex với vẻ ghê tởm và thương hại. Điều đáng ngạc nhiên là thái độ thù địch của anh giảm đi.

Những tên thổ phỉ thường mặc áo giáp khá tốt và quần áo tốt. Sau cùng, công việc của chúng là đi cướp của. Không có tên nào lại ăn mặc trông như vậy cả.

Ngoài ra, người đàn ông còn nhận thấy cơ thể của Alex thực sự trông giống cơ thể của một thiếu niên, chỉ có điều cơ bắp vạm vỡ hơn thôi.

Thanh thiếu niên có cơ thể rất khác với cơ thể của người đã trưởng thành. Lý do đơn giản là vì họ chưa dậy thì xong.

Khi được hỏi, hầu hết mọi người đều không thể giải thích được sự khác biệt đáng chú ý, nhưng với đủ kinh nghiệm sống, ai cũng sẽ thấy ngay rằng Alex vẫn chỉ là một thiếu niên chứ không phải người trưởng thành.

Giống như một cảm giác không thể nói bằng lời á.

Khi anh cởi chiếc áo choàng ra, người đàn ông cũng nhìn thấy thanh kiếm của Alex.

Thanh kiếm của Alex trông rất kỳ lạ.

Về cơ bản, nó không hề có chặn kiếm, và bản thân lưỡi kiếm cũng quá thẳng và đều đều. Từ chặn kiếm lên tới lưỡi kiếm là thường từ dày sang mỏng đối với các thanh kiếm bình thường. Nhưng thanh kiếm của Alex cực kỳ thẳng, ngoại trừ phần mũi kiếm đột nhiên hẹp lại thành một mũi nhọn.

Tuy nhiên, người đàn ông dám chắc rằng thanh kiếm này có chất lượng cực kỳ tốt.

Giờ thì câu chuyện Alex có lý hơn rất nhiều rồi. Anh thực sự trông giống như một người đã sống ở nơi hoang dã trong một thời gian dài.

"Tại sao cậu lại sống ở nơi hoang dã lâu vậy?" Người đàn ông hỏi.

Alex thở phào nhẹ nhõm khi người đàn ông bình tĩnh lại. "Để trở nên mạnh mẽ hơn."

Im lặng.

Sau đó, người đàn ông cất ngọn giáo của mình đi. “Cậu có vẻ rất quyết tâm với mục tiêu của mình nhỉ,” anh nói. "Tôi có thể xem thanh kiếm của cậu được không?"

Alex rút thanh kiếm của mình ra và ném nó tới trước. Thanh kiếm trượt trên mặt đất, và người đàn ông ngạc nhiên nhìn Alex. Người đàn ông bước tới và nâng thanh kiếm lên.

Tuy nhiên, thanh kiếm nặng hơn nhiều so với ông nghĩ, và ông phải dùng nhiều sức lực hơn thì mới có thể nâng nó lên.

Anh cố gắng nâng nó lên bằng một tay, nhưng anh không thể vung nó được, kể cả bằng cả hai tay.

Người đàn ông nhìn thanh kiếm rồi nhìn Alex.

"Tại sao cậu lại ném vũ khí của mình cho tôi?" Người đàn ông hỏi.

“Để chứng minh rằng tôi không có mưu đồ gì xấu cả,” Alex nói.

Người đàn ông nhíu mày khi cảm nhận được sức nặng của thanh kiếm. Ông đã thấy Alex dễ dàng ném nó đi bằng một tay, cứ như nó chẳng nặng là mấy cả.

"Cậu có cần thanh kiếm này nếu cậu có ý đồ gì với ngôi làng của chúng ta không?" Ông chậm rãi hỏi.

"Không," Alex nói với một nụ cười.

“Thế thể hiện để làm gì?” Người đàn ông hỏi.

Alex thở dài đầy chán nản và xoa xoa gáy.

"Ê, nghe này, tôi thấy hơi bị khó chịu rồi nha," Alex nói một cách thoải mái. "Tôi không muốn chơi trò chơi ngu xuẩn gì đó mà ông đang bày ra. Ông hiển nhiên cũng biết thực lực của tôi rồi đó. Nếu tôi mà có ý đồ gì với làng của mấy người thì tôi không rãnh đứng đây lảm nhảm đâu." "

Alex thực sự cảm thấy khó chịu vì bị ông ta nghi ngờ liên tục. Người đàn ông nhìn Alex lâu hơn một chút.

Cạch!

Ông ta ném thanh kiếm lại bằng cả hai tay, nhưng nó không thể tới chỗ Alex.

"Cậu nói muốn kiếm tiền mà nhỉ?" Người đàn ông hỏi.

Alex bước tới và cất thanh kiếm của mình đi. Tại sao Alex lại ném thanh kiếm của mình về phía người đàn ông đó không chút do dự?

Một lý do là để chứng tỏ rằng anh không có ý đồ gì xấu cả. Một lý do khác là để thể hiện sức mạnh của anh một cách tinh tế nhất có thể.

Lý do cuối cùng là Alex không cần vũ khí để giải quyết những dân làng này nếu họ quyết định tấn công anh.

Không có vũ khí thì anh vẫn có thể chiến đầu tốt.

“Đúng, tôi muốn kiếm tiền,” Alex nói.

Người đàn ông bước lại gần. Ông đã cất ngọn giáo của mình đi rồi. Lúc này, khoảng cách giữa họ chỉ tầm hai mét mà thôi.

"Cậu định kiếm tiền bằng cách nào?" Người đàn ông hỏi.

“Một trong những người lính gác ở đó,” Alex vừa nói vừa chỉ về phía khu vườn của Công tước, “nói rằng làng của ông có thể cần một chiến binh để giải quyết những con thú hoang làm phiền làng ông. Anh ta nói với tôi rằng làng ông không có nhiều tiền, nhưng anh ta có nói rằng làng các ông có Hàn Mộc củi mủi. Tôi sẽ đổi sức mạnh của mình để lấy Hàn Mộc củi.”

Người đàn ông liếc nhìn và đánh giá Alex. Sau đó, ông nhìn chiếc áo khoác của Alex rồi lại nhìn Alex.

"Cậu đã gϊếŧ con Đại Hại Miêu đó à?" Người đàn ông hỏi, chỉ vào cái áo choàng lông.

"Đại Hại Miêu?" Alex hỏi khi nhìn vào chiếc áo khoác của mình. "Chúng được gọi là Đại Hại Miêu hả? Tôi luôn gọi chúng là Truy Hắc Báo."

Người đàn ông nhìn Alex với vẻ mặt kỳ lạ. "Chúng có tên là Đại Hại Miêu vì chúng sinh sôi nảy nở ở khắp vùng đất này. Chúng rất đông đảo và thường săn bắt gia súc của chúng ta. Bọn ta dù có gϊếŧ bao nhiêu con thì chúng vẫn càng đến nhiều hơn. Đó là lý do tại sao chúng được gọi là Đại Hại Miêu."

"Ủa các người gϊếŧ được chúng hả?" Alex ngạc nhiên hỏi.

Trong mắt anh, người đàn ông này trông không hề mạnh mẽ cho lắm.

Người đàn ông thở dài. “Nếu chúng tôi đi thành một nhóm khoảng năm người thì có thể, nhưng sẽ luôn có người bỏ mạng. Hầu hết thời gian, một toán lính từ vùng Northern Wild sẽ đến đây mỗi năm một lần để giảm bớt số lượng của bọn chúng.”

"Northern Wild là gì vậy?" Alex hỏi.

Người đàn ông nhìn Alex một cách kỳ lạ.

"Thị trấn ở gần đây nhất. Cậu không phải dân ở quanh đây à?" Ông ấy hỏi.

"Không," Alex trả lời. “Lần cuối cùng họ đến đây là khi nào?”

"Sáu tháng trước. Họ đến vào mùa thu khi tất cả lũ Đại Hại Miêu đã sinh sản xong. Đó là thời điểm tốt nhất để gϊếŧ đám Đại Hại Miêu vì đó là giai đoạn sau kỳ sinh con của bọn chúng, nếu không thì con non sẽ sinh sôi nảy nở tiếp." Người đàn ông giải thích.

Alex gãi cằm.

“Vậy ý ông là tôi có thể kiếm được một chút Hàn Mộc củi bằng cách gϊếŧ mấy con Đại Hại Miêu nhỉ?” Alex hỏi với vẻ thích thú.

Người đàn ông nhìn Alex.

"Không."

#Darkie