Chương 34: Tiền

Thế giới bên ngoài trông không khác mấy gì so với lưu vực cả. Chỉ là có ít cây cối hơn mà thôi. Vẫn còn rất nhiều tuyết ở khắp mọi nơi và phần lớn cây cối ở đây đều là cây lá kim.

Một điểm khác đáng lưu ý là độ cao. Lưu vực chỉ có những ngọn núi bao quanh nó, và địa hình bên trong lưu vực khá bằng phẳng.

Ngược lại, bên ngoài lưu vực thì địa hình gồ ghề, hiểm trở hơn. Những ngọn đồi trải dài khắp nơi, và Alex có thể nhìn thấy một số ngọn núi cao chót vót.

Alex chưa từng đến Alaska trên Trái Đất nhưng anh cho rằng Alaska sẽ trông hơi giống nơi này. Ở đằng xa, Alex nhìn thấy một ngôi làng nhỏ.

Ngôi làng được xây dựng trên sườn đồi và anh có thể nhìn thấy khoảng 100 ngôi nhà bằng đá.

"Đó chính là Làng Coldew đấy. Cậu có thể đến đó để hỏi dân cư đường đến Warrior"s Paradise," người lính gác nói.

"Sao anh biết tôi đang muốn tới Warrior"s Paradise?" Alex hỏi.

"Công tước có viết trong tờ giấy rằng cậu muốn gia nhập học viện của ông ấy. Mà nhân tiện," người lính gác nói khi nhớ ra điều gì đó. “Tôi nghĩ tốt nhất cậu nên nán lại ở làng Coldew một thời gian để kiếm chút tiền đi á.”

"Tiền hả? Tại sao vậy?" Alex hỏi.

“Đợt kiểm tra hàng năm của học viện mới vừa kết thúc. Hoặc cậu đợi khoảng mười một tháng nữa, hoặc kiếm tiền để tra cho đợt kiểm tra đặc biệt.”

Alex không thích những gì anh vừa nghe. Đúng là xui xẻo thật.

“Kiếm tiền à?” Alex nói.

Người lính gác cười lớn. "Đúng, tiền luôn là ngọn nguồn của mọi vấn đề. Dù cho cậu có mạnh cỡ nào hay làm nghề gì đi nữa. Cậu sẽ luôn cần tiền," người lính gác nói.

"Tôi cần bao nhiêu tiền?" Alex hỏi.

“Năm đồng vàng,” người lính gác trả lời.

Alex có chút ngạc nhiên. “Nghe có vẻ không nhiều lắm nhỉ.”

Người lính gác phì cười. "100 đồng xu tương đương một đồng bạc. 100 đồng bạc tương đương một đồng vàng. Một quả táo trung bình có giá tầm một đồng xu. Đó, tự mình tính toán thử đi nhé."

Alex làm phép tính và hít một hơi thật sâu.

Năm đồng vàng tương đương với 50.000 quả táo!

Trung bình một quả táo có giá khoảng 20 xu ở trên Trái Đất. Vậy nên năm quả táo sẽ tầm một đô la. Điều này có nghĩa là Alex sẽ phải chi trả tận 10.000 đô la chỉ để được gia nhập học viện!

Nhiều tiền điên luôn!

"Tại sao lại đắt kinh vậy?" Alex hỏi.

“Có hai lý do,” người lính gác trả lời. "Thứ nhất, học viện cũng cần tiền để hoạt động. Thứ hai, nếu muốn học viện tổ chức bài kiểm tra chỉ cho một người thì tốt nhất người đó không phải là một tên yếu đuối. Những chiến binh mạnh mẽ có thể thừa sức kiếm được rất nhiều tiền một cách dễ dàng. Đối với họ, việc kiếm được nhiêu đó tiền chắc chắn không mất quá một tháng."

"Sức mạnh càng nhiều thì tiền thưởng càng lớn, càng có nhiều tiền thì đối với họ, tiền không thành vấn đề. Chỉ có chiến binh yếu đuối không kiếm được tiền thì mới nghĩ rằng số tiền này là quá nhiều, nhưng một chiến binh mạnh mẽ có thể giải quyết được vấn đề về chi phí," người lính gác giải thích.

Alex gật đầu.

Đây quả thực sự là một chính sách rất thông minh.

Tuy nhiên, Alex vẫn rất ghét việc anh phải đi kiếm thật nhiều tiền chỉ để gia nhập một học viện nào đó.

"Vậy tôi nên làm thế nào để kiếm tiền đây?" Alex hỏi.

“Làng Coldew không có nhiều tiền lắm đâu,” người lính gác nói. "Tuy nhiên, Làng Coldew nổi tiếng với Hàn Mộc củi. Hàn Mộc củi là gỗ của một loại cây đặc biệt có tên là Tích Thủy Hàn Thụ. Tích Thủy Hàn Thụ hấp thụ rất nhiều Mana trong không khí và chuyển hóa chúng thành Mana Băng Hệ, sau đó sẽ lưu trữ trong gỗ của nó. Các Pháp Sư Băng Hệ cần loại gỗ đó vì nhiều mục đích khác nhau."

“Vậy,” Alex nói, “ý anh nói là tôi nên đi tìm một ít Hàn Mộc củi đó và đem bán nó ở thị trấn gần đây phải không?”

"Đúng rồi," người lính gác nói. "Mua một chiếc xe trượt tuyết và kiếm tầm một tấn Hàn Mộc củi đi. Vận chuyển nó đến Warrior"s Paradise và bán cho thợ mộc. Số tiền đó sẽ đủ để trang trải phí kiểm tra đặc biệt."

“Và làm thế nào để tôi kiếm được cả tấn Hàn Mộc củi?” Alex hỏi.

"Trao đổi dịch vụ của cậu để lấy tài nguyên. Làng Coldew nằm ở một nơi hoang dã và có rất nhiều quái vật thường xuyên gây ra cả tá vấn đề. Hãy hỏi thị trưởng xem họ có gặp vấn đề gì với con thú nào không, và gϊếŧ chúng. Cứ nói rằng cậu muốn được trả bằng Hàn Mộc củi, và mọi thứ sẽ ổn thôi ", người lính gác giải thích.

Alex gãi cằm suy nghĩ rồi gật đầu. "Rất có lý. Cảm ơn nhé!" Alex nói với một nụ cười.

"Không sao," người lính gác trả lời, nhưng rồi sau đó, anh ta giơ ngón trỏ bên phải ra để thể hiện rằng anh ta vẫn còn một điều muốn dặn thêm.

“Và hãy ghi nhớ một điều này,” anh nói. "Xung quanh có rất nhiều thổ phỉ chuyên cướp bóc, và cậu hoàn toàn được gϊếŧ bọn chúng, nói thẳng ra là việc đó còn được khuyến khích nữa đấy!"

Người lính gác nói: “Đừng chết oan uổng chỉ vì thương hại cho những kẻ đang cố gϊếŧ cậu”.

Alex hít một hơi thật sâu.

Anh chợt nhớ về cái chết của anh trên Trái Đất lóe.

Trước đây, anh ta đã từng gϊếŧ một con người, và đương nhiên là anh ta không thích điều đó chút nào hết. Alex có hơi lo lắng khi nghĩ đến việc gϊếŧ một con người, nhưng anh biết rằng sau này anh buộc phải làm thế.

Thế giới này vận hành theo kiểu cá lớn nuốt cá bé, và một thế giới như vậy không thể sống yên bình được.

Liệu Alex có gϊếŧ ai đó để đạt được thêm sức mạnh không?

Có lẽ là có.

Vì vậy, nếu Alex sẵn sàng giành sức mạnh thì những người khác chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy.

"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Một lần nữa, xin cảm ơn anh vì những lời khuyên bảo," Alex nói.

"Không sao cả. Chúc cậu may mắn trong kỳ thi tuyển sinh!" Người lính gác mỉm cười và vẫy tay nói rồi quay trở lại con đường giữa núi.

Alex nhìn người lính gác rời đi rồi tập trung vào ngôi làng ở phía xa.

"Một ngôi làng à?" Alex nghĩ. ‘Ở Trái Đất, những ngôi làng nhỏ như vậy cực kỳ hiếm thấy ở các nước phát triển. Mình không nghĩ mình từng đến một ngôi làng nhỏ như vậy trước đây bao giờ cả.”

Alex hít một hơi thật sâu và nhảy về phía trước.

Những ngọn núi hơn thung lũng bên dưới anh, và có một con đường đi xuống tương đối dốc. May mắn thay, Alex không còn ở trong khu rừng rậm nữa.

Bây giờ, con đường anh đi không hề có chướng ngại vật.

Alex lao đến càng lúc càng nhanh hơn và anh tăng tốc xuống núi.

Gió thổi mạnh vào cơ thể Alex và Alex chưa bao giờ cảm thấy tự do như vậy trước đây!

Alex có thể chạy nhanh như một chiếc ô tô vậy! Ừ thì, không nhanh bằng một chiếc ô tô chạy hết tốc lực, nhưng anh ta vẫn nhanh bằng một chiếc ô tô chạy với vận tốc bình thường.

Alex nhìn ngôi làng phía xa, anh liền mỉm cười rạng rỡ.

Sức mạnh!

Tốc độ!

Tự do!

Có lẽ đến thế giới này cũng không tệ lắm, nhỉ?

#Darkie