Chương 42: Có thể diện

Cửu Hoang khom lưng tiến vào trong động, đặt Khúc Duyệt xuống một góc.

"Hắn đang tự chữa trị." Cửu Hoang đi đến bên cạnh Quân Chấp, dùng thần thức kiểm tra, "Không cần làm gì cả, hắn không chết được."

Thị giác đã bị phong bế, Khúc Duyệt không nhìn được tình trạng của Quân Chấp nên sờ soạng đi qua.

Cửu Hoang vươn cánh tay chặn ngang trước ngực nàng: "Có thể tự chữa trị hẳn có thể tự bảo vệ bản thân, đừng đến gần hắn quá."

"Ừ." Khúc Duyệt nghe hắn phán đoán như vậy thì yên tâm không ít.

Nhưng có khả năng tự phục hồi ư, chẳng lẽ hắn thật sự là khí linh?

"Vậy thì chúng ta đi nhé?"

Khúc Duyệt đã niệm chú cả trăm lần rồi mà vẫn vô ích, nàng không thể giữ lại Cửu Hoang chờ Quân Chấp tỉnh lại. Vạn nhất Quân Chấp vừa tỉnh, mơ mơ hồ hồ không thể nhập vai diễn cùng nàng thì xong đời. Cửu Hoang chắc chắn sẽ vặn gãy cổ nàng. Nàng vẫn còn nhớ rất rõ tiếng vang thanh thúy khi hắn bẻ gãy xương cổ người ta bằng thủ pháp độc đáo của mình.

Nhưng câu hỏi này của Khúc Duyệt khiến Cửu Hoang choáng váng.

Đi sao? Bọn họ phải đi đâu? Nơi này là nơi nào? Vì sao ý thức hải của hắn lại đau đớn?

Mắt hắn dần trở nên đυ.c ngầu, Cửu Hoang xoa giữa mày, cảm giác dường như mình đã quên mất chuyện quan trọng nào đó.

Là cái gì?

Khúc Duyệt nghe hắn rêи ɾỉ lập tức hiểu ra mình đã lỡ lời, liền gọi hắn: "Rau Hẹ, ta đói rồi."

Bóng mờ đυ.c trong mắt rút lui như thủy triều, Cửu Hoang tỉnh táo lại sau cơn hoang mang: "Ăn trái cây hay thỏ?"

"Trái cây đi."

"Được."

Hắn xòe rộng bàn tay, một chiếc hộp ngọc hiện ra, bên trong chứa vài quả màu đỏ lớn bằng quả cà chua. Hắn lấy một quả đưa đến gần, chờ nàng há miệng ra.

Gân xanh trên thái dương giật nhẹ đến mức không phát hiện, Khúc Duyệt thật sự không dám mở miệng, nàng làm bộ như không biết, duỗi tay mình ra hướng đến chiếc hộp sờ sờ.

Cửu Hoang sững sờ, kéo tay nàng đặt lên hộp để nàng tự mình cầm ăn.

Đây là quả duy nhất có thể ăn trên Cửu Hoang Sơn phủ đầy cây độc, gọi là quả Hương Hương. Quả này vốn dĩ nhạt như nước trắng, nhưng điều đặc biệt là người ăn nghĩ đến hương vị gì, quả sẽ mang hương vị đó. Lúc trước, Khúc Duyệt ăn gần hai năm vẫn không ngán.

Có điều, những quả này đã được hái từ rất lâu rồi, tuy hộp ngọc giúp bảo quản tươi mới, duy trì bề ngoài không hư thối nhưng vào miệng lại có vị như hoàng liên khiến Khúc Duyệt phải nhăn mày. Nàng vội vã nhịn xuống, trong chớp mắt đã khôi phục vẻ mặt bình thường.

Rất may Cửu Hoang không phát hiện, lực chú ý của hắn bị tầng bên dưới của chiếc hộp ngọc thu hút.

Chiếc hộp này có hai tầng, vách ngăn phân chia hai tầng trong suốt nên có thể nhìn thấy bên dưới. Tầng trên đặt trái cây và tầng dưới đặt rất nhiều linh châu. Mỗi viên linh châu được chạm khắc thành hình bông hoa sống động như thật.

Hình như do hắn làm, vẫn còn một ít chưa khắc xong.

Hắn điêu khắc chúng để làm gì?

Sao lại không thể nhớ ra?

Không đợi hắn nghĩ ra nguyên nhân, Khúc Duyệt đã lạch cạch khép nắp hộp lại, bảo muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cửu Hoang ôm nàng đến một góc, lấy từ vòng trữ vật một cái chăn mềm mại trải ra, cùng nàng ngồi xuống rồi vòng tay qua ôm nàng, giống một con sói bảo vệ con.

Khúc Duyệt nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng trong lòng vẫn tiếp tục niệm chú. Thật xin lỗi, nàng không diễn nổi nữa, thậm chí còn bội phục bản thân lúc mười lăm tuổi, không hiểu làm thế nào có thể diễn hết vở "Tiểu sủng cơ mù lòa của sơn đại vương bá đạo". Nàng của hiện tại có thể đấu với một trăm diễn viên thực lực nhất cũng không diễn nổi vai tiểu bạch hoa nhu nhược.

Dường như chú ngữ bắt đầu có hiệu quả, Cửu Hoang mơ màng buồn ngủ, dựa lưng vào vách núi nhắm hai mắt lại.

Khúc Duyệt nghe thấy tiếng hắn hít thở đều đều lại tiếp tục niệm chú mấy chục lần nữa. Niệm đến nỗi mệt nhoài, Khúc Duyệt đành cắn răng gọi Nhất Tuyến Khiên.

Khúc Tống hỏi: "Thế nào?"

"Không thể đưa hắn về lại." Khúc Duyệt đau đầu, "Có phải huynh dạy sai chú ngữ rồi không?"

Nghe nàng niệm lại một lần, Khúc Tống xác nhận: "Không hề sai, có lẽ tinh thần của muội mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi một chút rồi lại niệm tiếp."

Khúc Duyệt không đáp lại, một lát sau nói: "Nhị Ca, huynh không cần nghiên cứu nhược điểm của mấy phạm nhân tầng mười tám nữa đâu, sau này muội không dùng cách này nữa."

Khúc Tống dường như đoán được nàng sẽ nói vậy nên không nói gì.

Khúc Duyệt nói thận trọng và kiên định: "Ban đầu muội chỉ cảm thấy mấy hảo thủ tầng mười tám đều là đại lão độc bá một phương muội không thể khống chế được. Nhưng giờ muội nhận ra, đây căn bản không phải chuyện muội có thể khống chế hay không. Nhị Ca, làm thế này thật không hay, bọn họ bị giam là trừng phạt cho những gì họ đã làm, nhưng họ không phải nô ɭệ của Khúc gia ta, cũng không phải linh thú, việc này đối với họ là một loại sỉ nhục cá nhân."

"Muội đau lòng cho Rau Hẹ à?" Khúc Tống hỏi.

"Muội không phủ nhận, quả thật là vì hắn muội mới nghĩ đến việc này. Nhưng huynh nghĩ xem, hắn vốn rất hận muội, một khi tỉnh lại, phát hiện muội lợi dụng hắn như một công cụ để đánh đấm, còn không tức chết sao?" Dù gì Khúc Duyệt đã quyết định, bất luận Khúc Tống có nghiên cứu tiếp hay không, nàng đều sẽ không dùng thuật triệu hoán này nữa, "Lúc trước muội đã không cần, sau này cũng sẽ không cần."

"Ta không ngờ đến giờ hắn vẫn còn ảnh hưởng đến muội nhiều như vậy." Khúc Tống trầm mặc, "Trước khi cha bế quan đã dặn dò muội gia nhập Bộ Đặc Biệt phá án, là vì điều gì muội biết không?"

"Cha hi vọng muội được tiếp xúc với đủ loại người..."

Giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc, Khúc Tống khiển trách: "Chỉ vì tình cảm hai năm gần gũi mà muội đem lòng áy náy khi trừng trị một tên tà tu cùng hung cực ác, bao lâu rồi vẫn không thể buông bỏ. Muội nói xem, muội làm thế nào để xóa bỏ họa tâm ma của mình? Làm sao để cha an tâm đây?"

Khúc Duyệt im lặng. Nếu lỡ không quay về được, tu vi của nàng kẹt ở nơi này, mọi lời giải thích đều trở nên vô ích.

Nàng cũng muốn tâm an, nhưng mỗi khi nàng bế quan để vượt qua, đều nhớ đến cha vì bệnh của nàng mà từ bỏ thời cơ hợp đạo, hơn hai ngàn năm tu hành của ông chín phần sẽ bị hủy hoại. Cứ nhớ đến lại thấy không cam tâm.

Còn có khoảnh khắc năm đó mũi tên Tiêu Linh Tiễn xuyên qua cơ thể của Cửu Hoang, ánh mắt hắn tựa như mũi kim đâm thẳng vào nàng.

Sau một hồi im lặng, Khúc Duyệt vẫn không lên tiếng, Khúc Tống cũng vậy, nàng biết huynh ấy rất thất vọng về nàng. Nhưng việc nàng không trừ được tâm ma và quyết định không dùng triệu hoán thuật nữa là hai chuyện khác nhau. Nàng sẽ không thỏa hiệp, đây là vấn đề nguyên tắc, cho dù chính cha nàng khuyên cũng không được.

Đột nhiên giọng của Khúc Đường vang lên: "Tiểu muội à!"

Khúc Duyệt lập tức khôi phục tinh thần: "Đại Ca!"

—- "Lão Nhị đệ đừng bực, tiểu muội sinh ra ở thời đại Hoa Hạ văn minh, thế đạo không giống với chúng ta lúc ấy, đệ không hiểu đâu. Đệ cứ nói cho con bé nghe ý ban đầu của cha, con bé sẽ hiểu được."

Khúc Tống lạnh nhạt: "Huynh nói với nó đi, ta lười để ý đến nó."

Khúc Duyệt nhướng mày: "Ý ban đầu?"

—- "Là thế này, ấn ký trên thần hồn của phạm nhân tầng mười tám không thể tiêu trừ bằng bất cứ ngoại lực nào. Nhưng cha cho rằng, tòa tháp này không ngang ngược bá đạo như thế, nó hạ ấn ký lên thần hồn, vừa áp chế phạm nhân vừa có thể cảm giác sự ngộ đạo của bọn họ. Khi họ đã bị trừng phạt đủ, buông bỏ chấp niệm, hiểu được đại đạo, Thiên La Tháp tán thành thì ấn ký sẽ tự tiêu trừ."

Khúc Duyệt cái hiểu cái không.

—- "Nhưng mà vẫn luôn đắm chìm trong ảo cảnh, bọn họ làm gì có cơ hội suy ngẫm để mà ngộ đạo. Thỉnh thoảng cho họ ra ngoài tản bộ, nếu có một cô nương đầu óc sáng suốt, thấu tình đạt lý giúp họ giải quyết một chút tâm ma tạp niệm, biết đâu họ đột nhiên ngộ đạo, muội nói có phải hay không?"

"Cha kêu muội làm..." Khúc Duyệt sửng sốt không thể nào tin, "Đại Ca, theo muội hiểu, tâm ma của muội kẹt ở thức hải không ra được, muội giúp mấy vị tầng mười tám thì có thể giải quyết được tâm ma sao?"

Đánh giá nàng cao quá rồi đó.

—- "Này nói không chừng, tu luyện quan trọng nhất chính là trở lại căn bản, càng leo cao càng dễ đánh mất chính mình, có khi không thông thấu bằng bọn tiểu bối. Muội xem Giang lão tổ ấy, gần ba nghìn tuổi mới ngộ ra cơ duyên hợp đạo trên người thằng nhóc hai mươi mấy tuổi Giang Thiện Duy."

Khúc Duyệt cũng đồng ý: "Ừ, đúng vậy."

—- "Cho nên, cha tặng muội Cửa Tùy Thân này là cho muội một ô dù bảo vệ, đồng thời cho muội một thử thách, càng là tặng cho muội một phần đại công đức. Hơn nữa, cha cũng tạo một đường sống cho các phạm nhân tầng mười tám."

Nghe Khúc Đường hướng dẫn từng bước, Khúc Duyệt nghi hoặc: "Thật đúng thế sao? Đại Ca không gạt muội chứ?"

—- "Cho dù huynh gạt muội, cha sao lại có suy nghĩ muốn tổn hại ý nguyện của người khác và nô dịch người ta chứ? Muội nghĩ xem vì sao cha không muốn nhận đệ tử, vì sợ tuyệt học của mình truyền ra ngoài hay sao?"

Khúc Duyệt lắc đầu: "Vì cha cảm thấy mình không thể đối xử với đệ tử giống như đối với anh em chúng ta."

Nàng dần dần thông suốt, tràn ngập tin tưởng, "Được, muội nhận thách thức này."

—- "Giỏi."

Khúc Đường cười tủm tỉm khen Khúc Duyệt một câu rồi quay sang quở trách Khúc Tống: "Đệ xem, ba câu là có thể giải thích rõ ràng rồi, sao vào tay đệ lại thành phiền toái hả?"

Khúc Tống không trả lời anh, dứt khoát cắt đứt hạt châu con nối với Khúc Đường, rồi hỏi: "Tình hình Quân Chấp thế nào?"

Khúc Duyệt nói: "Cửu Hoang nói y đang tự hồi phục, phỏng chừng thêm một thời gian nữa là khôi phục hoàn toàn."

Khúc Tống ừ một tiếng: "Mấy ngày nay muội cẩn trọng, ta muốn bế quan ba ngày để phong ấn hạt ma chủng này, bằng không toàn tổng bộ sẽ bị ăn mòn. Chờ Quân Chấp tỉnh lại, muội ngả bài với y, hoặc là đưa Nhất Tuyến Khiên cho y, ta sẽ trực tiếp nói chuyện."

"Phong ấn như thế nào, đừng phong ấn Quân Chấp đến chết."

"Ta có chừng mực."

Nói xong câu này, Nhất Tuyến Khiên bị ngắt đứt.

Khúc Duyệt nghĩ về những lời Khúc Đường nói khi nãy, có lẽ tám người khác ở Thiên La Tháp hẳn cũng đã bị trừng phạt đủ, chỉ còn cần ngộ đạo. Nhưng Cửu Hoang ước chừng còn phải chịu hình phạt vài trăm năm nữa, bằng không có ngộ đạo cũng vô dụng, Thiên Đạo không dung.

Khúc Duyệt hơi ngẩng đầu muốn nhìn hắn một cái. Thị giác của nàng đã bị phong bế không nhìn thấy gì nhưng quần áo rách tả tơi tỏa ra một mùi khó ngửi. Nàng nhăn nhăn mũi, có thể tưởng tượng được hắn bây giờ trông giống kẻ ăn xin đến nhường nào, đương nhiên ngày thường hắn cũng không tươm tất bảnh bao là mấy.

Nghĩ đến đây, nàng lại hi vọng cuộc điều tra năm đó đã sai, mọi thứ chỉ là hiểu lầm.

Sư phụ của Cửu Hoang là Cửu Hoang Quân đời thứ nhất, không có tên và nổi tiếng với độc công của mình ở Nam Man châu. Ngày nọ, trong một ý tưởng bất chợt, ông đã mang một đứa trẻ nhặt được ven đường về núi làm đồ đệ, cũng chẳng đặt cho nó một cái tên.

Sau khi sư phụ qua đời, đệ tử kế thừa núi Cửu Hoang, trở thành Cửu Hoang Quân đời thứ hai, trò giỏi hơn thầy, nổi tiếng khắp giới Thập Cửu Châu. Hắn bẻ cổ, cắt lưỡi người, tuy tàn nhẫn nhưng các lãnh chủ có thể làm hàng xóm với hắn cũng đầy rẫy những kẻ xấu xa tàn độc, có kẻ bắt người sống mổ bụng luyện thi, có tên tưới thủy ngân lên người sống luyện đan. Hắn thì ngược lại, sống một mình trên núi trồng cỏ luyện độc, chỉ dùng động vật thử độc, so với đám lãnh chủ kia thì khá hơn nhiều.

Tính cách tàn nhẫn bá đạo của hắn cũng vì lớn lên ở Nam Man châu này mà có. Nam Man châu ở thế giới Thập Cửu Châu vốn là nơi chính đạo bị tà ác tấn công và gϊếŧ chóc. Ở đây không hề có luật pháp và quy tắc, không mạnh tất chết.

Khi Khúc Duyệt tiếp cận hắn, cảm thấy hắn tuy không coi trọng mạng người nhưng cũng không giống kẻ thích gϊếŧ chóc tàn bạo. Nàng đã hoài nghi những quái xà chuyên đi săn tu đạo giả kia không phải do hắn thả ra.

Cho đến một ngày, đột nhiên hắn nói muốn bế quan. Nghe tiếng động, Khúc Duyệt cởi bỏ mục thức và tận mắt chứng kiến hắn xé rách hư không, thu những con quái xà đã ăn no về từ thế giới khác. Có đến hàng chục con quái xà giống hệt những con đã xâm nhập địa cầu và không biết chúng đã săn gϊếŧ bao nhiêu tu đạo giả của thế giới kia. Sau đó khi hắn xuất quan, tu vi đã nhảy vọt lên vài bậc.

Khúc Duyệt không còn tìm được lý do để bào chữa, đem việc này báo cáo rõ ràng với tổng bộ để họ quyết định.

— truy ện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và truyenhdt.com —

Trong lúc Khúc Duyệt đang chìm trong hồi ức, Cửu Hoang mở mắt, nàng cảm giác được nhưng giả như không biết.

Cửu Hoang chậm rãi đưa tay sờ sờ gương mặt nàng, mắt phủ đầy nghi hoặc: "Kỳ lạ, sao ta luôn cảm thấy mình đang ở trong mộng?"

Khúc Duyệt đang định nói chuyện, hắn lại bỗng chốc quay đầu về phía Quân Chấp: "Chết rồi."

Khúc Duyệt hốt hoảng: "Y đã chết?"

Đâu có, tim vẫn còn đập, máu vẫn chảy, sinh mệnh vẫn bừng bừng.

Cửu Hoang nói: "Thân thể đã hồi phục tốt nhưng linh hồn đột nhiên mất đi sức sống."

Chẳng lẽ do Khúc Tống phong ấn?

Không đúng, Khúc Duyệt chợt nghĩ đến một việc. Quân Chấp hẳn đã biết việc y ném ma chủng vào Thái Bình Dương bị phát hiện, ma chủng được vớt ra và ai đó còn có ý đồ tổn thương y. Vậy nên y xuất hồn, rời ma chủng đi ra ngoài?

Thôi rồi, Khúc Tống bế quan để phong ấn ma chủng, Quân Chấp đột nhiên nhảy ra đánh lén, huynh ấy chắc chắn sẽ gặp nguy.

Khúc Duyệt lập tức gọi Nhất Tuyến Khiên nhưng không nhận được hồi đáp.

Không được, nàng phải quay về tổng bộ, nhưng... làm sao đánh lừa Cửu Hoang để quay về đây?

Ổn định cảm xúc, Khúc Duyệt nói: "Rau Hẹ, ta không muốn ở gần người chết, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, chàng mang y ra ngoài đào hố chôn đi."

"Ừ."

"Dù gì cũng là người có thể diện, hay là chàng chặt một cái cây làm thành quan tài cho y đi."

Ngày trước, những con thú nhỏ hắn nuôi thường chết trước khi chúng lớn lên nên hắn thường đóng một chiếc quan tài nhỏ cho chúng rồi mang chôn trong núi, tay nghề đẽo gọt rất tốt.

Cố gắng kéo dài thời gian được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

"Được." Cửu Hoang đứng dậy đi qua khiêng Quân Chấp lên rồi đi ra ngoài.

Khúc Duyệt biết theo thói quen hắn sẽ hạ một kết giới ở cửa động, không phải lúc nào cũng dùng thần thức theo dõi nàng chằm chằm.

Khúc Duyệt chờ Cửu Hoang đi xa nhưng lại thấy hắn vòng trở lại: "Chờ một chút, nàng làm sao biết được hắn là người có thể diện? Hay là y có mùi gì khác với mùi của ta, nên nàng cảm thấy y có thể diện?"

— —

Editor muốn nói: Rất thích suy nghĩ sâu sắc của A Duyệt về việc thả các đại lão ra ngoài giúp đỡ nàng.