Chương 49: Luyện Bì Đại Thành (1)
- Ngươi không cần bi quan, chỉ cần cố gắng, thành tựu của ngươi cũng không dưới hắn.
Thái thượng trưởng lão còn nói thêm, hắn cũng không muốn thấy tin tưởng của một hạt giống tốt bị hắn phá hủy mất.
Thái thượng trưởng lão một câu lại khiến Lăng Lâm khôi phục tự tin, kiên định gật gật đầu nói:
- Tạ thái thượng trưởng lão, ta nhất định sẽ cố gắng .
Thái thượng trưởng lão nhẹ gật đầu với nàng, lại đưa ánh mắt nhìn Lăng Lệ trên người, tiếp theo lông mày nhẹ nhàng nhảy lên nói:
- Không tệ không tệ, sắp đột phá Huyền Sĩ rồi, tâm tính thập phần kiên định, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng.
- Tạ thái thượng trưởng lão khen ngợi.
Lăng Lệ khom người cảm kích nói. Hắn hiện giờ mười tám tuổi, qua nửa năm nữa mười chín tuổi, tin tưởng trong vòng nửa năm nhất định có thể đột
phá Huyền Sĩ, thiên phú của hắn tuyệt đối chỉ mạnh chứ không yếu hơn
Lăng Khuông, hắn chỉ thua Lăng Khuông ở chỗ nhỏ hơn một tuổi, bằng không thì thành tựu của hắn hiện giờ sẽ không thấp hơn Lăng Khuông.
Thái thượng trưởng lão lại đưa ánh mắt nhìn vào trên người Lăng Tiếu và
Lăng Tinh, Lăng Tiếu vẫn không sao cả, bất quá hắn vẫn phi thường tôn
trọng lão nhân gia kia, mà Lăng Tinh thì dị thường khẩn trương, hắn hiện tại thân thể suy yếu, thực sợ thái thượng trưởng lão trực tiếp không
để ý đến hắn.
Đối với hai người Lăng Tiếu và Lăng Tinh, thái thượng trưởng lão cũng chỉ nói một câu:
- Đều phi thường không tệ.
Lời này khiến cho tộc trưởng cùng với chúng trưởng lão khó hiểu, bọn hắn cũng không biết thái thượng trưởng lão đến tột cùng vừa ý ai, Lăng
Khuông hay là Lăng Lệ? Cơ hội của hai người này là lớn nhất, đánh giá mà thái thượng trưởng lão giành cho hai người này cũng cao nhất.
Cái này không chỉ quan hệ đến vấn đề thành tựu cá nhân mà còn quan hệ
đến sự cân đối giữa phe phái Lăng gia, nếu như thái thượng trưởng lão
chọn Lăng Khuông, như vậy lực lượng của phái Nhị trưởng lão sẽ càng tăng cường, vị trí tộc trưởng lần tiếp theo chắc chắn khuynh hướng nhi tử
của Nhị trưởng lão, mà thái thượng trưởng lão chọn Lăng Lệ, như vậy địa
vị của Lăng Thương sẽ không gì phá nổi, về sau Nhị trưởng lão và Ngũ
trưởng lão nhất định sẽ thu liễm khí diễm, sẽ không khắp nơi nhằm vào
Lăng Thương nữa. Uy nghiêm của thái thượng trưởng lão bọn hắn bất luận
người nào cũng không dám xúc phạm.
Hiện trường đều lâm vào yên tĩnh tuyệt đối, tất cả mọi người lẳng lặng yên chờ đợi thái thượng trưởng lão quyết định.
Bất quá, chỉ có một người phi thường không kiên nhẫn mở miệng nói:
- Tam trưởng lão, trước phát thưởng cho ta đi, ta còn phải vội quay về ăn cơm nữa.
Nói chuyện không phải người khác, đúng là Lăng Tiếu. Hắn cũng không có
hứng thú chờ lão đầu tử này quyết định, khảo thí đã hao tổn hơn nửa ngày rồi, hắn đã sớm đói bụng.
Lăng Tiếu lời này vừa ra, hắn liền lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi
người, tên này cũng quá dở hơi đi nha, rõ ràng không biết trời cao đất
rộng, thái thượng trưởng lão ở chỗ này, nào có chỗ cho hắn nói chuyện.
Lăng Thương nhíu nhíu mày quát:
- Không được vô lễ!
- Ngươi mau về đi, không có người nào ngăn đón ngươi cả.
Nhị trưởng lão Lăng Mạc cũng vui mừng mở miệng nói.
- Thế nhưng ta còn chưa cầm ban thưởng ah!
Lăng Tiếu nói, trong lòng của hắn cũng rất khó chịu, vất vất vả vả đánh
đến nước này, rõ ràng một chút chỗ tốt cũng không có, cái này quá không
thể nào nói nổi đi nha.
- Hừ, mạo phạm thái thượng trưởng lão là tử tội, thức thời hãy mau ly
khai, bằng không thì coi như là tộc trưởng cũng không bảo vệ được ngươi
đâu!
Ngũ trưởng lão Lăng Ngôn tức giận hừ lạnh nói.
- Bà mẹ nó, ngươi lão gia hỏa này, lão tử đánh bại tôn tử của ngươi,
một phần ban thưởng cũng chưa cầm được đã đuổi ta đi, không có cửa đâu!
Lăng Tiếu mắng to. Hắn nhịn đã lâu rồi, tên Ngũ trưởng lão này khắp nơi
gây khó dễ cho hắn, rõ ràng là nhìn hắn khó chịu, hắn cũng không cần
phải cho hắn mặt mũi.
- Ngươi dám mắng ta, tộc trưởng, ngươi cũng thấy đấy, Lăng Tiếu rõ ràng phía dưới phạm thượng, phạm vào tộc quy, nên trị tội!
Ngũ trưởng lão tức giận đến râu ria đều thổi lên, thừa cơ nắm lấy cơ
hội muốn trị tội Lăng Tiếu, đồng thời khiến Lăng Thương xuống đài không
được, có thể một hòn đá ném hai chim, tâm cơ thập phần ác độc.
Đang lúc Lăng Thương khó xử chi thì thái thượng trưởng lão phát ra tiếng cười hiền lành ha ha:
- Chớ có sốt ruột, phần thuởng của ngươi ở chỗ ta
Dứt lời trong tay thái thượng trưởng lão nhiều hơn một bản tàn quyển.
- Đây là đồ chơi gì?
Lăng Tiếu khó hiểu nói.
- Tự mình xem chẳng phải sẽ biết sao.
Thái thượng trưởng lão dứt lời, trong tay nhẹ nhàng vung lên, tàn quyển phiêu nhiên rơi xuống trước mặt Lăng Tiếu .
Bốn người bên cạnh Lăng Tiếu đều không hiểu thái thượng trưởng lão đây
là có ý gì, mà chúng trưởng lão ở một bên đều ẩn ẩn đoán được gì đó, Nhị trưởng lão và Ngũ trưởng lão sắc mặt lập tức khó coi tới cực điểm, chỉ
có Tam trưởng lão Lăng Viên lộ vẻ tươi cười, phảng phất hắn đã sớm biết
vậy.
Lăng Tiếu cầm tàn quyển lật ra vài trang, hai mắt nổi lên tinh quang, thì thào lẩm bẩm:
- Lại là ba biến sau của Kim Cương Ngũ Biến Quyết, tiếp theo hắn ngẩng đầu nói với thái thượng trưởng lão:
- Tạ thái thượng trưởng lão ban thưởng, nếu không có chuyện gì nữa thì ta xin về trước, các ngươi tiếp tục trò chuyện.
Dứt lời, Lăng Tiếu thu ba biến sau bản thiếu của Kim Cương Ngũ Biến vào ngực, quay người muốn rời đi.
Tất cả mọi người đối với hành vi của Lăng Tiếu đều bó tay rồi, tên này tựa hồ còn không biết mình đã đυ.ng phải vận khí cứt chó.
- Tiếu nhi, không được vô lễ, còn không mau cám ơn thái thượng trưởng lão
Lăng Thương sốt ruột ah, không nghĩ tới thái thượng trưởng lão rõ ràng
coi trọng Lăng Tiếu, trong lòng của hắn mừng rỡ như điên, nhưng khi thấy Lăng Tiếu không quý trọng như thế, thật muốn một tát chụp chết hắn, đứa nhỏ này quá tùy hứng rồi.
- Ta không phải đã cám ơn sao? Ta còn phải vội quay về ăn cơm nữa, không cần tiễn!
Lăng Tiếu cũng không quay đầu lại, phất phất tay tiếp tục tiến về trước, không có bất kỳ lưu luyến.
- Hỗn tiểu tử!
Lăng Thương quát nhẹ một tiếng, đang muốn đi bắt Lăng Tiếu trở về, không ngờ thái thượng trưởng lão quơ quơ tay áo, cười ha hả nói:
- Bụng ta cũng đã đói, vừa vặn đòi tiểu tử này một bữa ăn.
Dứt lời, rõ ràng hai bước đuổi theo Lăng Tiếu.
Chỉ để lại tất cả mọi người sửng sờ trong tràng.
...
Nửa tháng sau, một gã thiếu niên ở trần, đang ở dưới Liệt Dương nhận lấy lửa đốt nghiêm khắc nhất, làn da trên người đen thui như than, từng
đạo mồ hôi chảy ròng không ngừng như mưa, khiến cho người sợ hãi thán
phục nhất chính là trên người của hắn ẩn ẩn còn toát ra chút khói trắng
bị nướng cháy.
Nguyên lai, hắn không chỉ phơi nắng dưới mặt trời mà quanh thân hắn còn
có các mặt gường đồng ở tứ phía tập trung ánh sáng mặt trời vào người
hắn, nhiệt quang gấp năm lần tập trung cùng một chỗ, dù là người cũng đã bị nướng chín, mà thiếu niên kia lại hai tay mang hai thùng nước, đứng
mã bộ, cắn chặt răng kiên trì, trong nội tâm nhớ kỹ khẩu quyết tu luyện.