Tại Đông An thành không ai không biết đến tiếng thối của tên phá gia chi tử của Lê gia. Nếu không phải cả ngày lêu lổng trêu chọc gái nhà lành, kết bè kết đảng phá làng phá xóm khiến cả thành náo loạn …
Tại Đông An thành không ai không biết đến tiếng thối của tên phá gia chi tử của Lê gia. Nếu không phải cả ngày lêu lổng trêu chọc gái nhà lành, kết bè kết đảng phá làng phá xóm khiến cả thành náo loạn, thì hắn chắc chắn là say bí tỉ rồi làm ra đủ thứ "chuyện tốt". Kể đến cả ngày cũng không hết "truyền kỳ" của hắn.
May thay, sản nghiệp của Lê gia đủ lớn, đủ để mỗi lần hắn gây họa lại ra tay chùi mông cho hắn. Thế nhưng miệng ăn núi còn lở, phá như hắn thì tiền núi cũng chóng hết. Lê lão gia ngày nào cũng thở dài khi nghĩ về đứa con độc đinh này.
Ấy vậy mà vào một ngày, người ta không thấy hắn đâu cả, không còn kẻ bại hoại bê tha uống say cởi sạch đồ đi khắp thành, không còn kẻ làm cho bao thiếu nữ phải thất kinh mỗi khi nhắc đến tên hắn, không còn cảnh người phu nhân ngày ngào cũng dẫn theo chục tên gia đinh khiêng hắn về sau mỗi lần uống say.
"Ngươi nghe gì chưa? Lê Lâm Lê thiếu gia uống say té đập đầu vào đá, mất hết trí nhớ. Lê lão gia đã dẫn hắn lên kinh thành tìm đại phu chữa bệnh cho hắn rồi"
"Bậy bậy, ta lại nghe nói là hắn từ sau khi ở Danh sơn gặp phải yêu quái, bị nó lấy mất hồn phách. Từ đó cả ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đến người Lê gia cũng không nhận ra nữa mà"
"Mặc kệ hắn bị cái gì, miễn là hắn đi khỏi thành Đông An thì là phúc của bá tánh. Con gái nhà ta cũng không cần phải cả ngày nơm nớp trốn trong nhà nữa"
"trời cao có mắt, lần đó hắn uống say, cởi sạch y phục đi lại trong thành, thật là mù mắt bổn tiểu thư"
==============
Trong một gian phòng kín đáo của Lê gia, Lê Kiệm gia chủ đang ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ trước mặt lão. Nghĩ ngợi một hồi rồi lão cũng ra quyết định. Lão mở chiếc hộp gỗ, bên trong có một tấm ngọc bài màu xanh nhạt, trên đó khắc một chữ "Viên". Thở dài ra một hơi, rồi lão lấy một cái kim nhọn tự đâm vào ngón tay mình rồi nhỏ mấy giọt máu vào tấm ngọc bài. Máu lão vừa chạm vào, tấm ngọc bài bỗng nhiên sáng lên nhàn nhạt, sau đó nó lại rung lên mấy cái rồi lại tắt hẳn.
Lê lão gia ngồi ngẩng ra nhìn vào tấm ngọc bài. "Chỉ vậy thôi? rốt cuộc là chuyện gì?"
Còn chưa kịp suy nghĩ xong, từ trong miếng ngọc bài có một đốm sáng bay vụt ra bắn thẳng vào trong mi tâm lão. Lão ngẩng ra một hồi nhưng rồi ngay lập tức đầu óc mờ mịt rồi ngất lịm đi không biết gì nữa.
Trong lúc này thì một thanh niên khoảng chừng 20 tuổi, dáng người cao ráo, tay bắt chéo sau lưng, mắt nhìn thẳng vào cổng của một phủ đệ có đề ba chữ "Cao gia trang".