Chương 42: Xuất Kỳ Chế Thắng? (1)
Lăng Hoa bị đánh bay, Lăng Phúc trưởng lão tuyên bố
- Lăng Tinh chiến thắng.
Vừa mới tuyên bố rồi kết quả, đám đệ tử Lăng gia dưới đài đều kêu sợ hãi hô lên.
- Lăng Tinh thật lợi hại, rõ ràng một chiêu đã đánh bay Lăng Hoa.
- Ta cũng không thấy rõ hắn ra tay thế nào, Lăng Hoa đã bay ra ngoài, nếu sinh tử tương bác, Lăng Hoa sợ rằng đã đầu thân mỗi nơi rồi.
- Không biết năm nay Lăng Tinh lợi hại hay là Lăng Lệ mạnh hơn nữa ah!
...
Thấy Lăng Tinh một chiêu bại địch, Ngũ trưởng lão Lăng Ngôn ở trên quan đài mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng, hiển nhiên phi thường hài lòng đối với biểu hiện của Lăng Tinh.
Tộc trưởng Lăng Thương ở giữa quan đài thì lại khẽ nhíu mày, trên trán lộ ra một tia sầu lo.
Trên đài, Lăng Tinh đã sớm thu kiếm, nhẹ phẩy tóc dài ngang trán một cái, nhàn nhạt phát ra một tia cười lạnh nói
- Không biết tự lượng sức mình!
Sau đó liếc về phía Lăng Tiếu, lúc này mới phiêu nhiên xuống đài.
- Lăng Thiên và Lăng Tiếu mời lên đài
Thanh âm của Lăng Phúc trưởng lão lại lần nữa vang lên.
Lăng Thiên trước sau như một một, từ dưới đài tiêu sái bay vọt lên đài, bộ dáng thập phần phiêu dật linh động, mà Lăng Tiếu lại thong dong đi trên cầu thang, không phải hắn không muốn làm náo động, mà là mỹ nữ dưới đài quá ít, huống hồ lại là người đồng tộc, hắn cảm thấy không cần phải biểu lộ quá mức.
- Lần này Lăng Tiếu không gặp may mắn nữa rồi, rõ ràng để một Huyền Giả đê giai như hắn đi tới đợt thứ hai, thật sự tiện nghi cho hắn rồi!
- Ai bảo nhân gia nhân phẩm đại bộc phát, phế tài cũng có thể trọng luyện, có thể đi đến một bước này cũng không thần kỳ.
- Lăng Thiên đã ở học xong Hoàng giai kiếm kỹ, hơn nữa hắn là người thích làm náo động, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lăng Tiếu đâu.
Dưới đài, đệ tử Lăng gia nhao nhao nghị luận trận chiến sắp xảy ra giữa Lăng Thiên và Lăng Tiếu.
Tỷ thí rốt cục đã bắt đầu!
- Đến đây đi, cho ta xem xem nhân vật thiên tài của Lăng gia chúng ta cao minh đến bực nào, ta có thể nhường ngươi ba chiêu.
Lăng Thiên phi thường khinh miệt dùng ngón tay ngoắc Lăng Tiếu một cái nói.
- Hồ đồ, đứa nhỏ này xem ra kiêu căng quá độ rồi, trở về ta nhất định phải giáo huấn hắn thoáng một phát mới được
Trên quan đài Tứ trưởng lão Lăng Uy vỗ bàn một cái cả giận nói, hắn nhìn Lăng Thương ở chính giữa, tựa hồ sợ hành vi của cháu trai như vậy sẽ đắc tội với tộc trưởng Lăng Thương vậy, Lăng Tiếu dù sao cũng là cháu trai của Lăng Thương.
Nhị trưởng lão Lăng Mạc ở một bên buồn bả nói:
- Người trẻ tuổi xúc động tự ngạo một chút cũng rất bình thường, không ảnh hưởng toàn cục.
Nhị trưởng lão Lăng Mạc một mực chống đối với tộc trưởng Lăng Thương, hắn thừa cơ giúp Lăng Uy phái trung gian nói chuyện, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Lăng Thương ở giữa gật đầu lên tiếng nói:
- Chúng ta cũng đã trải qua thời tuổi trẻ khinh cuồng, Lăng Thiên là hạt giống tốt, lão Tứ về sau phải hảo hảo bồi dưỡng, khiến hắn mau chóng trở thành trụ cột của gia tộc ah!
Lăng Uy nhìn thoáng qua Lăng Mạc, cuối cùng mới hướng Lăng Thương nói:
- Lăng Uy biết rõ.
Kỳ thật, hiện giờ trong lòng Lăng Uy vẫn phi thường đắc ý, thiên phú của Lăng Lâm và Lăng Thiên trong lớp trẻ có thể nói là đứng đầy, hắn trên mặt dày đương nhiên có hết, cho dù Lăng Thiên hiện giờ kiêu ngạo tự phụ, Lăng Uy cũng không thấy có gì không phải, người tuổi trẻ nha, có thể hiểu được, vừa rồi hắn nói như vậy chỉ là vì chiếu cố mặt mũi Lăng Thương một chút thôi.
Ánh mắt trở lại trên đài, Lăng Tiếu lộ ra một tia cười quỷ ý, lớn tiếng nói
- Đây chính là ngươi nói, nhường ta ba chiêu sao?
Lăng Tiếu lời này khiến mọi người dưới đài đều nghe được, không khỏi đều mỉa mai nở nụ cười.
Lăng Thiên tự nhiên cho rằng Lăng Tiếu đang luống cuống, cố ý nói chuyện lớn tiếng là để tăng thêm lòng dũng cảm, lúc này khinh thường nói:
- Đó là đương nhiên, Lăng Thiên ta nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ngươi trong ba chiêu có thể bức ta ra chiêu thì xem như ta thua.
Lăng Thiên lời này nói cũng rất lớn, như sợ người ở dưới đài không nghe được vậy.
Lăng Tiếu cười cười nói:
- Vậy tốt, ngươi chuẩn bị cho tốt, ta tiến công đây.
Lăng Thiên làm một động tác mời phi thường thân sĩ nói:
- Phóng ngựa tới đi, đừng nói ba chiêu rồi, cho dù 30 chiêu ngươi cũng chưa hẳn có thể gây tổn thương cho ta nửa điểm.
Lăng Thiên tương đối tự tin, bởi vì hắn là Huyền Giả trung giai, cho dù chỉ mới vào Huyền Giả trung giai nhưng thực lực của hắn cho dù đồng thời chống lại năm tên Huyền Giả đê giai cũng không bại, huống chi hắn đã lĩnh ngộ hai chiêu Hoàng giai kiếm kỹ, muốn đối phó với Lăng Tiếu mới tiến vào Huyền Giả đê giai, đây không phải quá dễ dàng sao.
- Ta đến đây, ngươi chờ.
Lăng Tiếu vừa nói, một bên chậm rãi bước tới Lăng Thiên, thoạt nhìn rất nhàn nhã dạo chơi, không chút nào giống như sắp tiến công cả.
- Cứ tới đi.
Lăng Tiếu nói xong, rõ ràng dùng ra một thế công bình thường, một quyền đánh về phía mặt Lăng Thiên.
Lăng Thiên hai tay ôm ở trước ngực, thân thể có chút hơi nghiêng, dễ dàng tránh khỏi một quyền của Lăng Tiếu, khinh bỉ nói:
- Bằng loại dã quyền sơn thôn này mà cũng muốn đánh trúng ta, nằm mơ.
Lăng Tiếu rút nắm đấm về, tiện tay lung lay hai cái:
- Móa, rõ ràng bị ngươi tránh được, lại xem một quyền này.
Lăng Tiếu vung mạnh lấy nắm đấm, thêm thêm vài phần tốc độ lần nữa đánh tới Lăng Tiếu, không có bất kỳ ngoài ý muốn, Lăng Thiên lại một lần nữa tránh qua.
Đám êệ tử Lăng gia dưới đài đối với màn biểu diễn của Lăng Tiếu đều mở rộng tầm mắt.
- Cái này, cái này là thực lực của Huyền Giả đê giai sao, coi như quyền do ngũ cấp cấp võ đồ đánh ra còn nhanh hơn hắn.
- Có phải hắn cảm thấy không phải là đối thủ của Lăng Thiên nên cố ý đùa nghịch mấy quyền liền chịu thua không.
- Ta không nghĩ hắn lại bất lực như vậy đâu?
...
Lăng Chí dưới đài cũng không hiểu nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu, lúc trước hắn đã bị Lăng Tiếu một chiêu cho đánh ngất xỉu, hắn cũng không tin Lăng Tiếu ngay cả dũng khí liều mạng cũng không có, xem ra hắn hai quyền này của hắn chỉ là để dời lực chú ý của Lăng Thiên, chiêu thứ ba khẳng định sẽ xuất kỳ bất ý.
Các trưởng lão trên quan đài cũng khó hiểu v ới biểu hiện của Lăng Tiếu, cách nghĩ cũng giống như Lăng Chí, đều cho rằng hậu chiêu của Lăng Tiếu là ở chiêu thứ ba, bất quá bọn hắn nhất trí cho rằng cho dù Lăng Tiếu cuối cùng xuất kỳ bất ý như thế nào cũng có khả năng đánh bại Lăng Thiên, dù sao chênh lệch thực lực vẫn còn đó.
- Một chiêu cuối cùng rồi, có chiêu gì thì dùng hết ra đi.
Lăng Thiên cười lạnh. Hắn tuy rằng tự phụ, nhưng cũng không phải loại người ngốc nghếch, khẳng định đoán được ý đồ của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu sờ lên cái mũi nói:
- Không tệ, không tệ, có thể tránh thoát hau quyền của ta, coi như ngươi có chút bổn sự, xem ra ta không chăm chú một chút thì không đánh bại được ngươi rồi.
Lăng Thiên nói:
- Nói nhảm đừng nhiều như vậy, ngươi chỉ có một cơ hội cuối cùng thôi, rút kiếm đi, phải biết rằng quý trọng.