Đêm đen gió lớn, lúc phóng hỏa gϊếŧ người.
Hắc y nhân lặng yên không tiếng động, đi đến căn viện rách nát, đốt lửa rồi bình tĩnh tự nhiên bước vào phòng ngủ của Diệp Dao Quang.
Tiết trời hanh khô, gió đêm gào thét, thế lửa dần lớn hơn, trong khoảnh khắc đã cuốn sạch cả căn viện nát.
Diệp Dao Quang cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng mở to mắt ra, đứng dậy chạy về phía phòng ngủ.
Đúng vào lúc này, Diệp Dao Quang bỗng nhiên phanh lại, hai mắt lạnh lẽo nhìn hắc y nhân ở đối diện.
"Là ngươi phóng hỏa, là Diệp Khuynh Tiên ra lệnh cho ngươi phóng hỏa." Diệp Dao Quang mỉm cười: "Chó cùng rứt giậu, Diệp Khuynh Tiên phóng hỏa gϊếŧ người, lẽ nào không sợ người khác nghi ngờ đến nàng ta sao?"
Hắc y nhân trầm giọng nói: "Ngươi sẽ không chết, bởi vì tiểu thư không để ngươi chết, nàng muốn ngươi phải chết một cách không tử tế."
Ánh mắt Diệp Dao Quang liếc sang bên cạnh, lập tức hiểu ra nguyên nhân tại sao hắc y nhân lại chắn ở cửa.
Diệp Khuynh Tiên muốn nàng phải chịu lửa lớn dày vò, sống không bằng chết, ranh giới sống chết là do hắc y nhân ở trước mặt quyết định.
Hắc y nhân lớn giọng mở miệng, gián tiếp thừa nhận là do Diệp Khuynh Tiên sai khiến. Cho dù nàng có thể sống tiếp, e rằng miệng cũng sẽ không thể nói được, tay không thể viết, không thể chỉ và xác nhận hung thủ.
Đúng như dự đoán, vai của hắc y nhân run rẩy, màn che do linh khí hình thành ngăn cản âm thanh truyền đi.
Trong tay hắn ta cầm một con dao găm, đi từng bước đến gần Diệp Dao Quang.
Diệp Dao Quang thận trọng phòng bị, đột nhiên giơ hai tay lên: "Ta đầu hàng, chỉ cầu ngươi cho ta chết một cách vui vẻ."
Hắc y nhân khẽ cười rồi lắc đầu: "Tiểu thư nói ngươi không được chết, vậy thì ngươi không được chết. Nhưng thấy ngươi phối hợp với ta như vậy, khi ta cắt đi lưỡi của ngươi, đánh gãy gân tay gân chân của ngươi, ta sẽ làm dứt khoát một chút, tuyệt đối không dây dưa dài dòng."
"Vậy thì đa tạ ngươi." Diệp Dao Quang mỉm cười, con ngươi sáng ngời ẩn chứa hàng vạn vì sao.
Lần đầu tiên gặp được nữ nhân bình tĩnh như vậy, hắc y nhân cảm thấy có chút thú vị.
"Chính là lúc này." Lông mày Diệp Dao Quang nhếch lên.
Thừa dịp hắn ta không chú ý, Diệp Dao Quang nện mạnh mấy viên thuốc trong tay đến bên chân của hắc y nhân.
Mấy viên thuốc nổ "bùm" một tiếng, sương mù màu đỏ gay mũi chui vào miệng và mũi của hắc y nhân.
Hai chân hắc y nhân không có lực, nhanh chóng tê liệt và ngã xuống.
Màn che linh lực cũng theo đó mà biến mất, bên ngoài truyền đến tiếng lửa cháy bùm bùm.
Diệp Dao Quang vểnh tai lên, không có tiếng chữa cháy.
Trừ các loại âm thanh mà ngọn lựa tạo ra, thì bên ngoài im lặng đến kỳ lạ.
"Phủ Tể tướng to như vậy, thế mà tất cả mọi người đều muốn ta chết. Nếu như trong người ta không mang không gian linh dược, chế tạo trước một số đan dược để phòng thân, e rằng đúng thật là phải nộp mạng ở nơi này rồi."
Nụ cười lạnh lẽo nơi khóe miệng của Diệp Dao Quang giống như ác quỷ, hắc y nhân dưới đất nhìn một cái, cả người phát lạnh.
"Muốn khiến ta chết, thì để ta giúp các ngươi không chết tử tế trước đã."
Duy ngã độc tôn mấy trăm năm, Diệp Dao Quang không phải một người yếu đuối biết nhẫn nhục chịu đựng.
Diệp Dao Quang nắm lấy tóc của hắc y nhân, kéo hắn đi về phía Thiên Tiên Viện.
Trên đường đi, Diệp Dao Quang nhìn thấy rất nhiều hạ nhân của phủ Tể tướng.
Bọn họ đều ngoảnh mặt làm ngơ, không có ai chữa cháy.
"Sao các ngươi còn không đi tiếp nước, đại tiểu thư còn đang ở trong viện đấy?"
Giọng nói ấm áp quen thuộc truyền vào trong tai, trái tim lạnh như băng của Diệp Dao Quang mới hơi ấm lại.
Nha đầu vừa trắng vừa béo nàng gặp hồi sáng xách một thùng nước, loạng choạng chạy đến, vừa chạy còn vừa thúc giục những hạ nhân khác mau chóng hành động đi cứu lửa.
"Đại... Đại tiểu thư, người không sao chứ?" Nha đầu trắng béo suýt chút nữa đυ.ng phải Diệp Dao Quang.
Diệp Dao Quang nói: "Đi theo ta, lửa lớn ở viện này giao cho người khác là được."
Nha đầu trắng béo nghe vậy bỏ thùng nước xuống, khép na khép nép đi theo sau Diệp Dao Quang.
Đi đến Thiên Tiên Viện, Diệp Dao Quang vung tay một cái, hắc y nhân đυ.ng phải cửa viện đang khép chặt.
Âm thanh to lớn kinh động đến mọi người ở Thiên Tiên Viện, Diệp Khuynh Tiên bọc áo choàng bước nhanh ra ngoài.
"Diệp Dao Quang, sao ngươi vẫn còn sống?" Diệp Khuynh Tiên kinh ngạc la to, con ngươi cụp xuống, hắc y nhân nửa sống nửa chết ở dưới đất hiện lên trước mắt, nàng ta không khỏi thầm mắng một tiếng "Phế vật".